Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 315




Chương 315:

 

Ở Hải Thành rộng lớn này, bất kể trong giới kinh doanh hay giới chính trị, anh đều có mối quan hệ cá nhân nhất định ở đây.

 

Anh có thể lấy được kế hoạch trực tiếp nhất, chính xác nhất sớm hơn, hiệu quả hơn vô số lần so với khả năng dự đoán của cô.

 

Do đó, người đàn ông như anh mới thật sự đáng sợ, đoán chừng đừng nói là thời gian để anh quay lại mười năm, dù ném anh vào dòng chảy lịch sử thì anh cũng có thể kiểm soát được mọi thứ trong tay.

 

Anh luôn có thể tha hồ theo dõi toàn cục, đứng trên đỉnh cao Kim Tự Tháp.

 

Lục Cẩn Phàm giúp cô vạch ra trọng điểm, lời ít mà ý nhiều phân tích cho cô.

 

Hạ Mộc Ngôn một mực chăm chú lắng nghe.

 

Trong phòng sách chỉ có giọng nói của hai người, video vẫn đang tiếp nổi.

 

Hạ Điềm, Tiểu Bát và mấy người khác ở đối diện có thể dùng câu yên tĩnh tuyệt đối như gà” để hình dung.

 

(*) Ngôn ngữ mạng, dùng để hình dung đám fans đang reo hò ầm ĩ bỗng ưng im bặt đi.

 

Lục Cẩn Phàm trong truyền thuyết không phải người ăn trên ngồi trước lại lạnh lùng khó gần sao? Nhưng bây giờ, các cô nhìn thấy Tổng Giám đốc Lục từ khi vào phòng thì không hề chú ý tới bất kỳ ai ở màn hình vi tính bến này mà chỉ nhìn mỗi Hạ Mộc Ngôn.

 

Bọn họ có thể thấy được sự ấm áp và kiên nhẫn trong mắt anh.

 

Thậm chí mỗi lần Hạ Mộc Ngôn tình cờ có cùng suy nghĩ với anh thì đáy mắt anh ánh lên ý cười.

 

Thế này sao lại là Tổng Giám đốc Lục lạnh lùng được nhỉ? Rõ ràng là quý ông cực phẩm hiếm thấy như châu báu mà…

 

Nhưng rất rõ ràng, đây chỉ là đãi ngộ dành riêng Hạ Mộc Ngôn, còn những người khác hoàn toàn không được anh để mắt tới.

 

Mãi đến khi Lục Cẩn Phàm phân tích và vạch ra trọng điểm xong xuôi, Hạ Mộc Ngôn mới ngồi vào máy vi tính nghiêm túc chỉnh sửa lại những trọng điểm vừa được vạch ra trong tài liệu.

 

Lục Cẩn Phàm xoa nhẹ đầu cô hai lần, không nói thêm gì nữa mà quay người đi ra.

 

“Thật ngưỡng mộ…”

 

“Thật hạnh phúc…”

 

“Làm sao bây giờ, tôi muốn yêu…”

 

“Đây quả thật là thức ăn cho chó cấp hoàng gia mà…” Theo tiếng của phòng sách đóng lại, tiếng nói trong máy vi tính rốt cuộc bắt đầu liên tục vang lên.

 

Ngay cả Hạ Điềm cũng không chịu nổi mà tặc lưỡi: “Hay lắm, Tiểu Ngôn, quả nhiên hôm nay không giống với lúc trước.

 

Thức ăn cho chó cả thế kỷ đều nhét vào miệng mình rồi!”

 

Hạ Mộc Ngôn vừa nghiêm túc gõ chữ, vừa nói: “Mọi người đều nghe được mấy trọng điểm vừa rồi anh ấy nhắc đến chứ? Để tôi rút gọn tài liệu bên này một chút rồi gửi cho mọi người, chúng ta bàn tiếp việc này nhé.” Thấy cô hoàn toàn không có ý định nói những chủ đề khác vào lúc này, mấy cô gái bị buộc phải ăn thức ăn chó đành phải cố quên đi nỗi đau bị ngược đãi đến nội thương vừa rồi, tập trung tinh thần vào cuộc họp.

 

Nhưng điều khiến người ta suy sụp là, thức ăn cho chó cấp hoàng gia này thế mà vẫn chưa dừng ở đây…

 

Một lát sau, Hạ Mộc Ngôn còn chưa họp xong.

 

Nhưng đêm đã khuya, họ cũng đã vạch xong trọng điểm.

 

Mấy cô gái vừa tán gẫu về công việc ở phòng giao dịch, vừa không ngừng ríu rít thảo luận các chủ đề không liên quan.

 

Một đồng nghiệp ngồi bên cạnh Hạ Điềm bỗng trêu đùa: “Chị Đại, dù sao phòng giao dịch của chúng ta cũng được Tập đoàn Lục thị đầu tư, hôm nào mời Lục tổng đến phòng giao dịch chúng ta thị sát đi!”

 

“Đúng đấy!”

 

“Đúng! Chúng tôi không muốn nhìn Lục tổng qua màn hình!”

 

Mấy cô gái lại bắt đầu ồn ào.

 

Ngay cả Hạ Điềm cũng hùa theo vài câu.

 

Ngay lúc Hạ Mộc Ngôn nghiêm mặt không chịu phối hợp với màn đùa cợt của các cô, định bình tĩnh họp tiếp thì cửa phòng sách lại mở ra.