Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 312




Chắc chắn cô ấy đã báo cáo chuyện cô nhận được quà hôm nay rồi.

 

Tuy rằng không phải cô cố ý mang đồng hồ về, nhưng dưới ánh nhìn của anh, Hạ Mộc Ngôn vẫn cảm thấy lúc ấy cô không mở cửa sổ ném thẳng nó khỏi tòa nhà Kim Lâm là sai lầm khủng khiếp nhất trong đời! Thấy Lục Cẩn Phàm vẫn nhìn cô chằm chằm, Hạ Mộc Ngôn gãi đầu, nói: “Bình thường mấy chuyện tặng quà kiểu này đều là ý nguyện đơn phương.

 

Hơn nữa, em không định cầm về, lúc đó đã bảo người khác ném đi, nhưng không ngờ…” Lục Cẩn Phàm lạnh lùng cắt ngang lời cô: “Trả lời.” Hạ Mộc Ngôn:“…

 

Là Thịnh Dịch Hàn.” Quả nhiên, cho dù anh biết rõ, nhưng khi nghe ba chữ này phát ra từ miệng cô, sắc mặt anh càng nặng nề hơn.

 

“Em vốn không muốn nhận, chuyện này không thể trách em được.

 

Hẳn là trợ lý thấy đồng hồ quá đắt nên không dám vứt, vì vậy cô ấy mới nhét vào trong túi em.

 

Lúc em về cũng không để ý đến.” Hạ Mộc Ngôn bất đắc dĩ giải thích.

 

Lục Cẩn Phàm lại nhìn cô một lúc, không nói tiếng nào đã ném chiếc đồng hồ vào sọt rác.

 

Hạ Mộc Ngôn cũng chẳng liếc nhìn nó một lần, vốn đã muốn ném đi, anh làm vậy càng đúng ý cô.

 

Dù sao cô cũng không muốn nhận bất cứ thứ gì từ Thịnh Dịch Hàn.

 

Lúc này, Lục Cẩn Phàm nhận được điện thoại của công ty, anh xoay người bước vào phòng sách.

 

Mười phút sau.

 

Cửa phòng sách lại bật mở, anh mặt mày vô cảm bước từ trong ra, tỉnh bơ cầm đồng hồ trong sọt rác đi ra ngoài.

 

“Anh làm gì đấy?” Vẻ mặt Quỷ Ngôn nghi hoặc.

 

Lúc Hạ Mộc Ngôn đi ra, cô thấy chị Trần đang bế một ly nước sôi tới.

 

Lục Cẩn Phàm vừa ra cửa đã tiện tay vứt phăng chiếc đồng hồ vào ly nước sôi.

 

Hơi nóng trong ly nước bốc lên nghi ngút, lặng lẽ không tiếng động, đồng hồ chết máy đúng ngay chín giờ tối.

 

Từ đây về sau, mãi mãi người con trai và người con gái trên mặt đồng hồ cũng không thể nào gặp lại.

 

Chị Trần đang bê ly nước, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Bởi vì Hạ Mộc Ngôn có chứng sợ lạnh, cho nên mỗi ngày giờ này chị đều đun một ly nước sôi đưa đến, chờ nước nguội thì cho Hạ Mộc Ngôn uống.

 

Mỗi ngày, chị phải đảm bảo Hạ Mộc Ngôn uống một ly.

 

Nhưng kết quả hôm nay…

 

Hạ Mộc Ngôn đứng trước cửa, miệng méo xệch.

 

Làm một mẻ, khỏe suốt đời, quả nhiên rất hợp với phong cách của Lục Cẩn Phàm.

 

Loại đồng hồ đeo tay này không sợ nước, cũng không sợ va đập, nhưng lại sợ nước sôi.

 

“Ông Lục…” Chị Trần ngơ ngác nhìn cái ly: “Đồng hồ này…”

 

“Vứt đi.” Giọng điệu Lục Cẩn Phàm lạnh bằng.

 

Chị Trần gật đầu, dù sao ly nước này cũng chẳng thể uống được nữa, vì vậy chị đi nhanh xuống lầu, đổi lại ly khác rồi mang lên sau.

 

Lục Cẩn Phàm quay trở về phòng, liếc nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Vẫn còn đứng đấy? Em không nỡ hả?” Hạ Mộc Ngôn cười hì hì, dù sao chuyện cô muốn đi thành phố T đã gần kề, không thể chọc giận anh vào lúc này được.

 

“Dĩ nhiên không! Ban ngày em đã định ném nó rồi!”

 

Cô vừa nói vừa trở về phòng.

 

Sau khi đóng cửa, Lục Cẩn Phàm thấy vẻ mặt cô như có điều muốn nói, anh lãnh đạm liếc có một cái: “Cười nịnh nọt như thế là muốn anh cho em đến thành phố Tà?”

 

“…” Anh có cần chỉ liếc mắt một cái là đã biết tỏng cô muốn gì như vậy không? Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn co giật: “Thật ra sắp đến khai giảng rồi…”

 

“Nếu em đã định đi thì cứ tập trung học tập.

 

Những chuyện khác sẽ có người sắp xếp thay em.” Giọng điệu Lục Cẩn Phàm vẫn không tốt.