Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 284




Chương 284:

 

Hai người đi ra khỏi phòng làm việc, đúng lúc Tiểu Bát đi ngang qua nhìn thấy tay Hạ Mộc Ngôn thì lập tức kêu lên: “Mẹ ơi, chị Đại Ngôn, tay chị bị sao thế? Sao nhiều máu thế này?” Hạ Mộc Ngôn ra hiệu cho Phong Lăng đưa tờ biển lại chuyển phát nhanh cho Tiểu Bát: “Em đi đến công ty chuyển phát nhanh điều tra, yêu cầu họ tra xem bưu phẩm chuyển phát này từ đầu đến.

 

Nếu họ không cho điều tra thì gọi điện thoại tố cáo họ ngay.” Tiểu Bát hơi ngẩn người cầm lấy rồi gật đầu: “Được.

 

Nhưng chị Đại Ngôn, tay chị…”

 

“Không sao đâu, chỉ chảy máu thôi, đừng để lộ ra ngoài.” Hạ Mộc Ngôn không nói nhiều, đi thẳng ra ngoài.

 

“Chúng ta đến bệnh viện của Bác sĩ Tần, cách đây không xa.” Phong Lăng nói lúc đẩy cánh cửa trước mặt ra.

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn đang mải mê nghĩ nguyên nhân chuyện con búp bê mặc váy cưới nên không nhiều lời.

 

Khi lên xe, Hạ Mộc Ngôn thấy nét mặt nghiêm túc của Phong Lăng liền suy nghĩ một chút rồi nói: “Là tại tôi không cẩn thận, mà đây cũng chỉ là vết thương ngoài da.

 

Cô đừng báo cho Cẩn Phàm, kéo anh ấy lại lo lắng.” Phong Lăng đang lái xe quay đầu sang nhìn cô: “Là lỗi của tôi, tôi không nên mất cảnh giác khi nhìn thấy trong hộp chỉ là một con búp bê.

 

Sớm muộn gì Ông Lục cũng sẽ biết chuyện này, chúng ta muốn giấu cũng không giấu được.”

 

“Chúng ta đến bệnh viện trước đã, chờ Tiểu Bát kiểm tra kết quả bên kia thế nào rồi tính tiếp.” Hạ Mộc Ngôn cúi xuống nhìn tay mình.

 

Phong Lăng không trả lời, xoay người lái xe tiếp.

 

Tại bệnh viện.

 

Tẩn Tư Đình vừa giúp Hạ Mộc Ngôn bôi thuốc vừa giễu cợt lạnh nhạt nói: “Các cô thật sự xem tôi là bác sĩ vạn năng đấy à? Tôi là bác sĩ nội khoa, bị thương thế này lại chạy đến đây xử lý.

 

Đang yên ổn trong phòng làm việc sao cô lại bị thế này? Rốt cuộc vì sao cô lại bị thương?” Phong Lăng đứng cạnh Hạ Mộc Ngôn không nói lời nào.

 

Từ lúc mới bước vào thấy Tần Tư Đình thì cuối cùng Hạ Mộc Ngôn mới bứt khỏi những suy nghĩ kia, đặc biệt để ý kỹ ánh mắt của anh trong chốc lát.

 

Cái bộ mặt cười cợt như hồ ly thế này khiến cô cứ tưởng chuyện ở câu lạc bộ Tử Tinh Thành như chưa từng diễn ra.

 

“Ôi, anh nhẹ tay chút đi!”

 

Lòng bàn tay Hạ Mộc Ngôn chợt đau nhói khiến cô kêu lên: “Anh muốn nhét cồn sát khuẩn vào trong vết thương của tôi đấy à? Anh không thấy hai vết cắt trong lòng bàn tay tôi rất sâu sao? Nhẹ tay một chút có được không…” Tần Tư Đình cười khúc khích nói: “Chịu khó chút.” Hạ Mộc Ngôn: “…” Cô chợt ngước mắt lên nhìn Phong Lăng.

 

Vừa rồi cô đã nói đến khoa ngoại tìm bác sĩ sát trùng rồi băng bó cho cô là được.

 

Nhưng Phong Lăng kiên trì dẫn cô đến tìm Bác sĩ Tần, như thể ngoài Bác sĩ Tần ra thì không có ai khác đáng tin cậy cả.

 

“Cô đừng nhìn Phong Lăng làm gì.

 

Lúc ở Mỹ cô ấy bị thương nặng khi làm nhiệm vụ, suýt nữa thì không giữ được cái mạng nhỏ kia.

 

Lúc đó tôi cướp cô ấy từ Quỷ Môn Quan trở về.

 

Suy nghĩ của cô ấy rất bảo thủ.

 

Cả đời này e rằng ngoài tôi ra thì trong mắt cô ấy không có ai gánh nổi hai chữ bác sĩ này đâu.” Tần Tư Đình ôn hòa nói rồi lại dùng cồn sát khuẩn lau ngón tay của Hạ Mộc Ngôn.

 

Khi thấy cô đau đến cắn chặt răng lại thì lãnh đạm hỏi: “Đau như vậy sao?”

 

“Tay tôi lúc mới bị thương còn không thấy đau lắm.

 

Hay trong cồn của anh có cả muối…

 

Xót muốn chết…”Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa định rụt tay lại: “Xong chưa? Không nặng lắm, không cần phải băng bó.”

 

“Vết thương trong lòng bàn tay khá nặng, nhất định phải băng bó lại.

 

Ngón tay thì không sao, khử trùng rồi bôi thuốc lên là được.” Giọng Tần Tư Đình nhàn nhạt: “Mấy hôm nữa cô giữ gìn không để tay đụng nước, tránh bị nhiễm trùng.” Hạ Mộc Ngôn gật đầu.

 

Tần Tư Đình cầm chai cồn sát khuẩn đặt lên giá, rồi liếc xéo cô: “Tay bị thương thế này, cô đã báo cho chồng cô chưa?”

 

“Buổi tối về nhà tôi sẽ nói cho anh ấy.”