Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 271




Hạ Mộc Ngôn đã quen với tính cách vừa cứng vừa lạnh này của Phong Lăng, thấy cửa đóng lại cũng không yêu cầu quá đáng nữa.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn Hạ Mộc Ngôn, đưa menu rượu trên bàn trà cho cô: “Em muốn uống gì?“.

 

Hạ Mộc Ngôn cúi đầu nhìn menu rượu, sau đó lại thấy trên bàn trà có nhiều rượu ngon như thế, bèn cười nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, nhiều rượu thế này cơ mà, em uống chung với các anh cũng được.” Kết quả, Lục Cẩn Phàm liền lấy lại menu rượu trong tay cô, ấn chuông gọi nhân viên phục vụ đến, gọi cho cô một ly nước ép trái cây nóng, vài loại trái cây lạnh và thịt nguội.

 

Tận đến khi nhân viên phục vụ nhận lấy menu rời đi, Lục Cẩn Phàm mới nói: “Anh đã nói rồi, sau này em đừng hòng uống rượu nữa.”

 

“Em có uống nhiều đâu mà…”

 

“Một hớp cũng không được.”

 

Kể từ lúc Phong Lăng đóng cửa lại, sắc mặt Nam Hành vẫn luôn thâm trầm.

 

Lúc này nghe thấy hai người bên cạnh vẫn đang phát rổ rải thức ăn chó thì anh ta chịu hết nổi, liếc Hạ Mộc Ngôn bên cạnh một chút rồi cười khẩy khiển trách: “Vừa rồi chẳng phải cô gái này còn to gan dám tắt điện thoại của cậu đó sao? Sao nháy mắt đã trở thành cô vợ bé nhỏ rồi? Ngay cả nước ép trái cây cũng phải làm nóng thì yếu ớt cỡ nào hả?” Tần Tư Đình hững hờ rót rượu: “Tôi đã sớm được chứng kiến rồi, cậu cũng tập thích ứng đi là vừa.

 

Có điều, theo y học, đúng là phụ nữ nên ít uống lạnh, cố gắng uống nóng nhiều hơn, vậy mới tốt cho cơ thể.” Nam Hành lạnh lùng quở trách, híp mắt cười nhạo: “Quả nhiên cậu bị đầu độc không nhẹ, đầu óc mơ màng đến nỗi sắp hò hét cổ vũ cho hai người này rồi.” Tần Tư Đình vẫn cười rất hững hờ: “Cậu tưởng rằng anh em cậu dễ dàng lắm sao? Tôi thấy mình 80% là bị hai người họ ngược quá lâu nên mắc hội chứng Stockholm“.

 

Giờ quen luôn rồi, hai ngày mà không bị ngược là tôi thấy khó chịu.”(2 (*) Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.

 

Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của “nạn nhân” hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua.

 

Ở đây tác giả ám chỉ Tần Tư Đình đã bị hai vợ chồng Lục Cẩn Phàm ngược thành quen.

 

Nam Hành hơi nghiêng người trên ghế sofa, lạnh nhạt nói: “Cậu muốn bị ngược đến vậy sao? Được, tôi thành toàn cho cậu.” Tần Tư Đình giương mắt nhìn anh ta: “Thành toàn cái gì?” Nam Hành nhìn ra cửa với ý tứ sâu xa: “Cậu sẽ biết nhanh thôi.”

 

Cô tắt điện thoại của Lục Cẩn Phàm?

 

Hạ Mộc Ngôn cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ của anh.

 

Cô ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi em nói chuyện với người của Tập đoàn BGY, không chú ý là anh gọi tới nên đã tắt máy.

 

Sau đó em lại sốt ruột chạy tới đây, vẫn chưa xem điện thoại.” Lục Cẩn Phàm nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Đàm phán thành công không?” Hạ Mộc Ngôn vui vẻ gật đầu với anh, giơ tay lên, một tay ra ký hiệu số hai, tay kia ra ký hiệu số tám, nháy mắt với anh: “Bán với giá này, bỏ tiền vốn đi thì tiền lãi đủ để trả bài cho ba hài lòng rồi chứ?”

 

“Dù không làm thế thì ông ta cũng không động vào em được.

 

Em không cần phải liều mạng như vậy.” Tẩn Tư Đình nghe thấy câu này thì ngồi bên cạnh cười: “Sao hả? Chẳng phải Chủ tịch Lục đã về Mỹ rồi sao? Vẫn chưa buông tha cho Hạ Mộc Ngôn à?” Lục Cẩn Phàm không nhìn Tần Tư Đình, mà cúi đầu nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Em ăn tối chưa?”

 

“Vẫn chưa, em đang định nói đây.” Hạ Mộc Ngôn nhìn mấy loại rượu trên bàn trà: “Hôm nay không phải sinh nhật Nam Hành sao? Em đến đây đã nửa ngày rồi, sao không thấy có bánh gato?” Cô còn định qua đây ăn vài miếng bánh gato.

 

Hơn nữa, sau khi hết bận, chạy tới quá vội, thật sự là ngay cả cơm cũng chưa ăn.

 

Tần Tư Đình nhướng mày, buột miệng nói: “Tôi vừa làm xong ca phẫu thuật ở bệnh viện là lái xe tới thẳng đây luôn, làm gì có thời gian đi mua bánh gato?” Hạ Mộc Ngôn dùng một chút, lại đảo mắt nhìn sang Lục Cẩn Phàm.

 

Lục Cẩn Phàm hờ hững nhìn cô: “Em thấy anh giống người cố ý mua bánh gato để chúc mừng sinh nhật một gã đực rựa lắm sao?” (D Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn khẽ giật một cái: “Vậy phải làm sao đây? Dù các anh không thích ăn bánh gato, nhưng đã là sinh nhật thì cũng nên có hình thức chứ.

 

Sớm biết thế này thì lúc sắp tới đây em đã gọi điện cho anh rồi.

 

Lúc nãy em vừa đi ngang qua một tiệm bánh gato không tệ.”

 

“Tiệm nào? Bảo nữ vệ sĩ kia của cô đi mua đi.” Tần Tư Đình nói.

 

Nam Hành nghe thấy ba chữ “nữ vệ sĩ” thì lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Không cần, lát nữa còn có người tới đây, chắc là cô ấy sẽ mua.”

 

“Ai vậy? Không phải hôm nay chỉ có mấy người chúng ta thôi sao?” Tần Tư Đình thoáng nhìn qua anh ta.

 

Nam Hành cười, thoải mái ngả lưng dựa vào ghế sofa, im lặng liếc nhìn Tần Tư Đình.

 

Ánh mắt đó giống như đang nói: Nhóc con, cậu đợi bị ngược đi.