Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 242




Chương 242:

 

Ngoài miệng Hạ Mộc Ngôn nói như vậy nhưng tay vẫn ôm cứng lấy anh, dương dương tự đắc không chịu buông ra.

 

“Ừ, cho dù là bã đậu, thì đóa hoa tươi là anh cũng chỉ cắm lên mình em thôi.”

 

“…”

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn bị nghẹn trợn tròn mắt, Lục Cẩn Phàm chợt cong ngón tay gõ lên đầu cô một cái: “Em đang nghĩ gì vậy? Đầu óc không trong sáng.”

 

“…”

 

Rõ ràng anh mới là người đen tối!

 

“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta ở đây càng lâu thì không khí càng ngột ngạt, ra ngoài trước đi.” Lục Cẩn Phàm vừa nói vừa xoay người.

 

Đúng lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng Lục Thiệu Tắc và ông cụ Lục nói chuyện với nhau, kèm theo đó là tiếng bước chân đi về phía này.

 

“Cẩn Phàm đâu rồi? Sau khi con và nó nói chuyện vài câu ở suối nước nóng bốn màu thì nó mất dạng, đến giờ còn chưa trở về.” Giọng nói lạnh băng của Lục Thiệu Tắc vang lên.

 

Ông cụ Lục nói chắc như đinh đóng cột: “Lúc Cẩn Phàm còn nhỏ đã không thích đến đây ngâm suối nước nóng lắm, chắc nó ra ngoài rồi.”

 

“Cũng có thể nó vào trong đó tìm Hạ Mộc Ngôn thì sao? Người nhà họ An còn ở đây, vậy mà Hạ Mộc Ngôn dám quấn lấy Cẩn Phàm, đúng là chẳng xem ai ra gì!”

 

Lục Thiệu Tắc vừa nói vừa bước về phía này, giọng nói lộ rõ ý bất mãn.

 

Hạ Mộc Ngôn nghe thấy thì vô thức đẩy Lục Cẩn Phàm ra sau khe đá ở góc hang động bên cạnh. Không gian nơi này rất nhỏ, chỉ có thể chứa được hai người, lại còn phải áp sát vào nhau mới có thể đứng được.

 

Cả người cô đều dán lên người anh. Lúc Lục Cẩn Phàm rũ mắt nhìn cô thì cô lập tức giơ tay lên ra dấu “suỵt“.

 

Lục Cẩn Phàm vốn dĩ không muốn trốn tránh, nhưng thấy vẻ mặt cô gái nhỏ quá sinh động nên anh cũng để mặc cô kéo anh vào khe đá. Tay anh đặt sau eo Hạ Mộc Ngôn, tránh cô bị cạnh tảng đá quẹt vào.

 

“Bây giờ còn chưa chắc có phải Cẩn Phàm ra ngoài hay không, có lẽ Hạ Mộc Ngôn cũng chẳng ở bên trong, anh còn đi vào làm gì?” Ông cụ Lục vừa đi vừa càu nhàu: “Hơn nữa, vợ chồng son người ta thích ở chung với nhau là do tình cảm thắm thiết, anh không lay chuyển được tình cảm của chúng nó thì lại quản nghiêm. Rốt cuộc là anh không vừa ý Hạ Mộc Ngôn chỗ nào? Tôi lại thấy cháu dâu này thuận mắt vô cùng!”

 

Lục Thiệu Tắc hừ một tiếng, chê bai: “Chỉ cần dựa vào việc nhà họ Hạ sau lưng cô ta không thể nào so được với nhà họ An thì cô ta đã không đủ tư cách rồi.”

 

“Nếu nói như anh, chẳng lẽ Cẩn Phàm phải cưới công chúa ngoại quốc thì mới được xem là đủ tư cách?”

 

“Công chúa? Ha, có thân phận mà không có đầu óc thì cũng chỉ như phế vật!”

 

“Ai ui, anh đúng là thần thánh hóa An Thư Ngôn rồi. Theo tôi, các cô gái chìm đắm trong tình yêu đều trở nên mâu thuẫn, mất đi lý trí. Tôi thấy con bé cũng chẳng phải hoàn mỹ như lời anh nói. Lòng người ai chẳng tham lam, chẳng qua che giấu kĩ quá mà thôi.” Ông cụ hừ một tiếng.

 

Ông cụ và Lục Thiệu Tắc đã đến gần, tiếng nói gần sát bên tai, chỉ cách phía sau khe đá một vách động.

 

Ngay lúc Lục Thiệu Tắc sắp đi ngang qua, chỉ cần ông ta quay đầu là đã có thể nhìn thấy bọn họ. Hạ Mộc Ngôn vô thức thụt người ra sau một chút, đẩy Lục Cẩn Phàm sát vào trong hơn nữa.

 

Lục Cẩn Phàm cụp mắt nhìn cô vừa nãy còn muốn trốn, bây giờ biết rõ trốn cũng chẳng được thì mặt mày ảo não. Anh cười, dùng ánh mắt trêu chọc cô.

 

Ông cụ đang đi phía trước, ánh mắt vừa lướt qua khe đá thì khựng lại. Gậy ba toong trong tay ông cụ bất chợt rơi xuống đất, lăn về sau hai mét.

 

“Ối trời, sao đột nhiên lại trượt tay thế này?” Ông cụ vừa nói vừa xoay người: “Tôi đoán chắc Cẩn Phàm và Hạ Mộc Ngôn đã ra ngoài lâu rồi. Thôi, chúng ta cũng ra đi.”

 

Lục Thiệu Tắc thoáng nghi hoặc, ông ta nhặt ba toong đưa cho ông cụ. Đột nhiên đúng lúc ánh mắt liếc về phía khe đá bí mật, ông ta nheo mắt, muốn bước lên trước nhìn một cái.

 

Ông cụ Lục vừa nhận lấy gậy lại đột nhiên té “bịch” xuống đất, chiếc gậy tiếp tục nhào lộn về phía sau mấy mét.

 

Ông cụ ai oán, lớn tiếng mắng: “Tôi đã lớn tuổi, ngâm mình lâu trong suối nước nóng đến chân cũng tê rần hết! Cả tay cũng mất sức! Vậy mà anh còn đi lo chuyện tào lao! Tôi càng đi vào càng thấy không khí ngột ngạt kinh hồn, mau đỡ tôi ra ngoài nhanh lên!”

 

Thấy ông cụ ngã xuống đất, màn trình diễn y như thật khiến sắc mặt Lục Thiệu Tắc thật khó coi.

 

Ông ta biết rõ chuyện gì xảy ra nhưng không cách nào bước tiếp vào trong. Vì vậy, ông ta sa sầm mặt, nhặt gậy lên rồi đỡ ông cụ đang cố ý la oai oái ra ngoài.