Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 240




Chương 240:

 

Hạ Mộc Ngôn vốn đang ngồi im trong suối nước nóng thì cánh tay của anh ở dưới nước ôm lấy cô, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

 

“Tuyệt vời, dù có hơi nóng.”

 

Lục Cẩn Phàm mỉm cười ôm cô ngồi một lát, rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn vì nóng mà đã ửng đỏ của cô, định hôn xuống thì bất chợt bên ngoài như có người đến gần.

 

Hạ Mộc Ngôn nghe thấy tiếng động, sợ bị nhìn thấy bèn vội vàng định đẩy anh ra.

 

Anh quấn chặt lấy eo cô đồng thời ngoái đầu nhìn lại, lạnh nhạt nhìn An Thư Ngôn chợt đi đến.

 

Hiển nhiên An Thư Ngôn không ngờ gặp Lục Cẩn Phàm ở đây, lại càng không ngờ hai người họ đang trong suối nước nóng… ôm nhau…

 

Bước đến nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên của cô ta không phải là rời đi ngay lập tức, mà đứng ở đó như vẫn chưa lấy lại tinh thần.

 

“Xin lỗi.” Mười mấy giây sau cô ta mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần nhìn bọn họ: “Lục tổng, vừa rồi tôi ngồi một mình ở suối nước hoa hồng thấy hơi buồn, định đến đây tìm Bà Lục trò chuyện, không ngờ…”

 

Giọng Lục Cẩn Phàm nhàn nhạt: “Không có gì phải xin lỗi. Nhưng nếu cô và Hạ Mộc Ngôn cùng ở trong một suối thì còn nhàm chán hơn.”

 

Nét mặt An Thư Ngôn cứng đờ.

 

Hạ Mộc Ngôn cũng làm như thờ ơ mà nhìn lướt qua An Thư Ngôn.

 

Lục Cẩn Phàm có ý châm chọc, An Thư Ngôn có đi đến tìm Hạ Mộc Ngôn nói chuyện phiếm thì sau đó cùng lắm hai người phụ nữ chỉ ngồi với nhau lúng túng không nói gì mà thôi.

 

Cho nên, đúng là cô ta không cần tìm Hạ Mộc Ngôn nói chuyện phiếm. Nếu mà có trò chuyện thì cũng sẽ không nói được chuyện gì tốt đẹp.

 

Người đàn ông này ung dung tự tại nhưng ẩn giấu lời tàn nhẫn, thật sự vừa thẳng thắn vừa tuyệt tình.

 

Từ đầu chí cuối, Lục Cẩn Phàm gần như không có gì quá phận với An Thư Ngôn. Cho dù là ở bữa tiệc tiếp Tập đoàn Shine lần đó anh cũng có giới hạn như vậy, lạnh lùng duy trì khoảng cách với cô ta.

 

Hạ Mộc Ngôn có thể hình dung được một người cao quý từ trước đến giờ luôn đứng ở trên cao được mọi người hâm mộ như An Thư Ngôn đang phải ức chế biết chừng nào.

 

“Xin lỗi, đã làm phiền.” Tuy rằng An Thư Ngôn bị đả kích nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười đúng mực. Cô ta sâu xa nhìn Hạ Mộc Ngôn và người đàn ông ở trong suối nước nóng, sau đó xoay người bước ra ngoài.

 

Cho đến khi nghe tiếng bước chân An Thư Ngôn xa dần, Hạ Mộc Ngôn mới tựa cằm lên vai Lục Cẩn Phàm: “Thư ký An thật giỏi nhẫn nhịn. Với chỉ số IQ và EQ đó, có lẽ cô ta có thể chịu đựng được thất bại và uất ức, nhưng rõ ràng vừa nãy anh đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô ta rồi. Đối với người phụ nữ kiêu ngạo mà nói, lòng tự trọng mới là ranh giới chịu đựng cuối cùng của họ.”

 

Chỉ trong khoảnh khắc nhưng Hạ Mộc Ngôn đã nhìn thấy tia xúc động khó lòng kìm nén trong đôi mắt lạnh băng của An Thư Ngôn. Có lẽ dù cô ta có nghe kể Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm thắm thiết đến mức nào đi nữa thì cũng không thấy tổn thương như khi tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ thân mật với nhau trong hồ nước nóng.

 

Lục Cẩn Phàm vén mái tóc ướt nhẹp đang dính vào cổ anh của cô, dòng nước ấm nóng chảy từ lòng bàn tay anh xuống xương quai xanh của cô. Hạ Mộc Ngôn dời mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh.

 

Giọng điệu Lục Cẩn Phàm rất bình tĩnh: “Em hi vọng anh để ý đến lòng tự trọng của cô ta hay là để ý đến tâm trạng của em?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhướng mày, cắn một cái lên vai anh: “Sao anh lại quăng cái đề tài ‘tự chui đầu vào tròng’ này về phía em rồi?”

 

“Một là người phụ nữ không liên quan đến anh, cho nên lòng tự trọng của cô ta không dính dáng gì đến anh. Một là người vợ được anh thừa nhận sẽ theo anh đến suốt cuộc đời. Đây rõ ràng chính là ranh giới phân chia sự khác biệt, chỉ là bản thân cô ta không nhận thức rõ mà thôi.” Lục Cẩn Phàm vuốt ve vành tai cô, giọng nói ung dung trầm thấp: “Em cũng biết đây là đề tài ‘tự chui đầu vào tròng’, thì cũng đã biết rõ đáp án chính xác là gì. Chẳng qua em chỉ muốn anh nói thẳng ra để thỏa lòng hiếu kỳ của em mà thôi.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhấc môi lên khỏi vai anh, không cắn anh nữa mà hôn cằm anh một cái: “Xem ra em phải đóng cho anh con dấu người chồng tốt nhất trong lịch sử này mới được!”

 

“Em đóng dấu cũng được, có điều đóng bằng nụ hôn thì quá đơn giản, không hiệu quả.” Anh đứng dưới nước ôm chầm lấy eo cô, hôn lên khóe môi cô: “Trở về phòng thì lại đóng dấu cho anh, em muốn đóng thế nào thì đóng.”

 

“Anh đừng có làm bậy, ở đây là nhà họ Lục đấy. Buổi tối, anh dành chút thời gian qua trò chuyện với ông nội mới là chuyện quan trọng nên làm.” Hạ Mộc Ngôn nghiêm nghị nói.

 

Giọng nói Lục Cẩn Phàm cũng vô cùng nghiêm túc: “Ngủ với chồng em cũng là chuyện quan trọng.”

 

***

 

Ngâm nước đã lâu, Hạ Mộc Ngôn định rời hồ về phòng nghỉ ngơi, nhưng trước tiên, cô phải ở lại bên trong thay quần áo.