Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 222




Chương 222:

 

Trong lòng các quản lý không khỏi thấp thỏm lo âu, dẫu sao trong lần báo cáo này có hai bộ phận xảy ra vấn đề.

 

Từ thái độ của Tổng Giám đốc Lục, bọn họ không biết đây là bình yên trước giông bão hay có chuyện gì đã xảy ra khiến ông sếp khó đăm đăm bỗng trở nên vui vẻ hiếm thấy.

 

Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, các quản lý cấp cao nối đuôi nhau rời khỏi phòng, lúc ấy bọn họ mới kháo rằng: “Hôm nay trông Lục tổng vui nhỉ? Hiếm khi nào hội nghị cấp cao lại kết thúc nhanh như vậy, mới một tiếng đã thả chúng ta ra rồi?”

 

“Chắc là có người đang đợi Lục tổng ở văn phòng…”

 

“Ai vậy? Thần thánh phương nào có thể khiến Lục tổng bỗng nhiên tốt tính như thế? Lại còn lần đầu phá lệ kết thúc cuộc họp cấp cao hàng tuần trước nửa tiếng nữa?”

 

“Hình như là vợ của Lục tổng…”

 

***

 

Thẩm Mục vừa tính đến phòng họp thu dọn văn kiện thì đã thấy Tổng Giám đốc Lục bước ra, cậu ta vội vàng đi tới.

 

“Lục tổng, thư ký An vừa gửi đơn từ chức qua email. Vậy thủ tục phê duyệt từ chức nên để bộ phận Nhân sự đảm nhiệm hay tôi trực tiếp phản hồi?” Thẩm Mục hỏi nhỏ.

 

Lục Cẩn Phàm lạnh lùng đáp: “Cậu cứ duyệt đi!”

 

“Vâng, tôi đã rõ!”

 

“Hạ Mộc Ngôn đã ăn gì chưa?” Lục Cẩn Phàm liếc mắt nhìn đồng hồ, trầm giọng hỏi.

 

Thẩm Mục gật đầu: “Lúc mười một giờ. Ban đầu tôi định sai người đến khách sạn kế bên chuẩn bị cho cô ấy một suất cơm trưa đầy đủ chất dinh dưỡng, nhưng cô ấy nói suất ăn dành cho nhân viên công ty là được rồi. Vì thế tôi đã gọi một suất cơm văn phòng theo đúng yêu cầu của cô ấy. Hiện tại chắc hẳn cô ấy sắp dùng bữa xong!”

 

“Suất ăn nhân viên?” Lục Cẩn Phàm khẽ nhíu mày, chẳng nói chẳng rằng bước vào thang máy.

 

Khi anh đẩy cửa phòng làm việc ra, đã thấy Hạ Mộc Ngôn lẳng lặng ngồi trên ghế sofa. Trên tay cô bưng một hộp cơm, bên trong chỉ có cơm trắng và vài món mặn đi kèm. Tuy bữa ăn dành cho nhân viên của Tập đoàn Lục thị đảm bảo về mặt dinh dưỡng cơ bản, nhưng nhìn sao vẫn thấy quá đơn giản, thậm chí còn đơn giản hơn cả những món ăn hay nấu thường ngày.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn hộp cơm trong tay Hạ Mộc Ngôn, lại trông thấy nét mặt thỏa mãn đầy vui sướng của cô, sâu trong đáy mắt xưa nay luôn trầm lặng kia chợt ánh lên tia hiền hòa sâu lắng: “Em thấy suất ăn của nhân viên thế nào?”

 

Hạ Mộc Ngôn vốn dĩ đang say sưa đánh chén, nào có để ý đến chuyện gì. Vừa nghe thấy ai đó hỏi mình, cô giật mình bật dậy theo bản năng, suýt chút nữa làm rơi hộp cơm xuống đất.

 

Hạ Mộc Ngôn vội vàng dùng đũa chặn lên hộp cơm, không giấu nổi kinh ngạc nhìn người đàn ông mới đi đã về này. Sau đó cô gắp một đũa rau xào thịt lên cho anh xem: “Tay nghề khá lắm! Ăn rất vừa miệng đấy!”

 

Nghe tám chữ Hạ Mộc Ngôn nhận xét, Lục Cẩn Phàm bước đến trước mặt cô, nhìn xuống một hộp cơm khác bên cạnh.

 

Hạ Mộc Ngôn lấy đũa chỉ chỉ: “Vừa rồi em bảo Thẩm Mục mua thêm một suất, chuẩn bị sẵn chờ anh xong việc thì về ăn. Không ngờ hôm nay anh họp nhanh như vậy. Vừa đúng lúc thức ăn vẫn còn nóng, anh phải cẩn thận đấy, còn hơi nóng.”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô ngồi trên ghế sofa ăn một bữa cơm đơn giản của nhân viên mà nét mặt lại vô cùng thỏa mãn.

 

“Thật sự ngon như vậy sao?” Anh khẽ cười hỏi.

 

Hạ Mộc Ngôn nghiêm túc gật đầu: “Vâng. Chẳng trách có nhiều người chen chúc muốn được vào Lục thị làm việc. Đến cả bữa ăn tiêu chuẩn của nhân viên mà cũng ngon như vậy, có thể thấy các công ty khác tuyệt đối không theo kịp những đãi ngộ kiểu này!”

 

Cô vừa ăn vừa ngước lên nhìn anh.

 

Anh mặc bộ âu phục màu đen, đã thay bộ đồ có chút xộc xệch đêm qua. Anh đứng trong phòng làm việc trông thật sáng sủa đẹp mắt ưa nhìn.

 

Lục Cẩn Phàm cầm hộp đồ ăn lên ngồi bên cạnh cô, đảo mắt nhìn dáng ăn của cô mà khẽ cười không nói gì, ngồi ăn cùng cô.

 

Cửa phòng làm việc đang khép kín, nếu không, bất kỳ ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ rơi cằm vì kinh sợ.

 

Tổng Giám đốc – boss của Tập đoàn Lục thị không chỉ hoãn cuộc họp hạng mục vài trăm tỷ đô, mà còn thong dong bình tĩnh ngồi trên sofa trong phòng làm việc cùng ăn suất cơm nhân viên với Bà Lục. Thi thoảng anh còn gắp thịt xào cho cô, vừa gắp vừa nói: “Em thích thì để anh gọi Thẩm Mục lấy thêm một suất nữa.”

 

“Không cần đâu. Chừng này là đủ rồi, ăn nữa thì lại mập mất.”