Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 221




Chương 221:

 

Hạ Mộc Ngôn đắn đo suy nghĩ: “Chẳng lẽ ông ấy đích thân đến Ngự Viên?”

 

“Nếu không phải ông ấy tự mình ra mặt thì làm gì có chuyện chị Trần mở cửa!”

 

Giọng điệu của Lục Cẩn Phàm vô cùng bình thản: “Chuyện này không trách chị ấy được, anh sẽ không làm gì đâu, em yên tâm.”

 

Cô lại bị nhìn thấu rồi!

 

Người đàn ông này thật đáng sợ.

 

Hạ Mộc Ngôn nhoẻn miệng khẽ cười: “Vốn dĩ em không trách chị ấy, anh đừng đổ tội lên đầu chị ấy là được!”

 

“Muốn bảo vệ chị Trần thì em cứ nói thẳng với anh!”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô, trầm giọng thủ thỉ: “Hôm nay cứ về công ty với anh trước đã, trong lúc anh đi họp, phòng nghỉ ngơi trong văn phòng thuộc về em đấy!”

 

Hạ Mộc Ngôn rất mong chờ việc có thể nghỉ ngơi trong phòng làm việc của anh mà không phải kiêng dè, nhưng cô vẫn giả vờ hỏi lại với vẻ ngây thơ vô tội: “Em ở đó không phiền đến anh chứ?”

 

Nói thật, Lục Cẩn Phàm hiểu cô hơn những gì cô nghĩ.

 

Anh biết lúc này cô không muốn trở về Ngự Viện. Nếu để cô một mình về Quốc tế Oran thì chỉ sợ cô ngủ cũng không yên giấc.

 

Lục Cẩn Phàm khẽ nhướng đôi mày anh tuấn: “Ngủ một giấc cũng làm phiền được sao? Chẳng lẽ em tính mộng du thoát y rồi chạy vào phòng họp để ôm anh à?”

 

Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn giật giật.

 

Chỉ e Boss Lục nhà ta đang hi vọng nhìn thấy cô mộng du đây mà?

 

“Nếu anh không ngại bọn họ săm soi thì em cũng thử nhắm mắt đưa chân xem sao!”

 

Từ trước đến nay, cái miệng của Hạ Mộc Ngôn chưa thua ai bao giờ, tính so tấc lưỡi cũng không có cửa rước thiệt vào thân.

 

Lục Cẩn Phàm siết chặt cánh tay đặt bên eo Hạ Mộc Ngôn, ghé sát vào tai cô và thì thầm: “Sau tối hôm qua, có vẻ Bà Lục học được không ít kiến thức ở phương diện này nhỉ? Quả thật khiến anh đây nể phục không thôi! Chuyện ôm ấp trong phòng họp không vội, về nhu cầu em nói với anh đêm qua, anh có thể thỏa mãn em vào đêm nay!”

 

Giọng nói quyến rũ của Lục Cẩn Phàm nhẹ nhàng kề sát tai cô, ngón tay anh hững hờ điểm nhẹ lên bờ môi của Hạ Mộc Ngôn.

 

‘Nhu cầu’ cô nhắc đến đêm qua…

 

Không cần nói cũng biết.

 

Ban nãy Hạ Mộc Ngôn hẵng còn ra vẻ da-mình-dày-lắm, quay đi quay lại mặt mày đã đỏ bừng, nóng ran. Cô đưa tay phủi tay anh ra.

 

“Nào có! Chẳng qua cấp bách quá thì em muốn giúp anh thôi, giờ quá hạn rồi, quên đi nha!”

 

Nhân lúc đầu ngón tay của anh chạm lên môi cô, Hạ Mộc Ngôn nhe răng cắn một cái.

 

Anh cười nhẹ: “Giờ mới thấy ngượng có muộn quá không?”

 

Bỗng nhiên Hạ Mộc Ngôn cảm thấy động tác cắn tay anh rất… khiêu gợi, cô bèn đẩy tay anh ra, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe để bình tĩnh trở lại.

 

Nhưng cô lại phát hiện ra tiếng cười của Lục Cẩn Phàm rất êm tai.

 

Giọng nói của anh quanh quẩn bên tai khiến cô cảm giác sự ấm áp sau lưng mình đang chầm chậm ôm trọn lấy cơ thể, tựa như tồn tại một lực hấp dẫn nào đó, khiến chất giọng trầm khàn đầy cuốn hút và bình thản ấy mỗi giây mỗi phút đều hướng về phía cô.

 

***

 

Tại Tập đoàn Lục thị.

 

Lục Cẩn Phàm không có lấy một giây ngơi nghỉ, vừa đến công ty là chui ngay vào phòng họp.

 

Tuy Hạ Mộc Ngôn rất xót chồng vì đêm qua anh chịu giày vò không ít, nhưng cô biết anh là người luôn nghiêm túc và thận trọng trong công việc, mà bản thân anh cũng có chừng mực nên cô không quấy rầy thêm nữa mà đi thẳng vào phòng làm việc.

 

Hôm nay trong phòng họp, các quản lý cấp cao đều phát hiện ra Tổng Giám đốc Lục có chút mệt mỏi về tinh thần. Tuy sự mệt mỏi không lộ rõ nhưng ít nhiều vẫn có thể nhận ra đôi chút.

 

Dù vậy, hôm nay tâm tình của Tổng Giám đốc Lục trông có vẻ phấn chấn hơn thường ngày, không còn lạnh lùng và uy nghiêm như trước. Ngay cả lúc các quản lý cấp cao báo cáo tình hình, bên khóe môi anh vẫn phảng phất chút dịu dàng ôn hòa.