Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 214




Chương 214:

 

Hạ Mộc Ngôn dần dần cũng bình tĩnh lại, không cố gắng thanh minh, cũng không lên tiếng nữa, lẳng lặng để anh ôm, dán mặt vào cần cổ nóng rẫy của anh, nhắm mắt lại.

 

Một đêm sợ hãi chấn động, cho dù thế nào đi nữa, ít nhất họ vẫn còn có nhau. Vậy là đủ rồi.

 

Lúc mới từ tầng ba mươi trèo lên, cô không nghĩ ngợi nhiều, chỉ một lòng muốn tìm được anh thật nhanh, nhìn thấy anh, đâu sợ tan xương nát thịt. Cô sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào có thể đến giúp anh.

 

Bây giờ đã bình tĩnh lại rồi, cô cũng không hối hận.

 

Hạ Mộc Ngôn ngồi trong lòng anh nhắm mắt lại, tay vươn ra trước tìm đến tấm lưng cơ bắp của anh siết lấy. Nhưng vì nhiệt độ trên người anh mà cô mở mắt ra, ngồi trong lòng anh dịu giọng hỏi: “Anh có muốn ngâm nước lạnh không?”

 

Lục Cẩn Phàm ôm cô không buông, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Em ở đây, có bỏ anh vào hầm băng cũng không có tác dụng.”

 

“Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là tắt hết đèn đi? Camera cũng không quay đến đâu.”

 

Lục Cẩn Phàm không đáp lại.

 

“Chẳng lẽ camera có chức năng quay ban đêm sao?” Hạ Mộc Ngôn chợt ngước mắt lên nhìn anh.

 

Anh nhìn cô không đáp lại, coi như cam chịu.

 

“…”

 

Lục Thiệu Tắc cũng quá độc ác.

 

Tuy rằng ông ta không đến nỗi sẽ cố tình xem video quay cảnh con trai mình lên giường với phụ nữ, nhưng ông ta lắp camera trong phòng là vì muốn sau này nếu Lục Cẩn Phàm cự tuyệt thì sẽ lấy video giám sát làm bằng chứng. Cho nên chắc chắn ông ta đã dùng loại camera có thể quay được trong bóng tối…

 

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hạ Mộc Ngôn có cảm giác bây giờ anh còn nóng hơn lúc trước.

 

Ánh mắt Lục Cẩn Phàm khẽ lay động, rũ mắt nhìn cô chợt cười cười. Dù bây giờ áo sơ mi trên người anh đã hơi xộc xệch, ánh mắt thâm sâu không như bình thường, nhưng cả người anh vẫn toát ra vẻ biếng nhác lại quyến rũ.

 

“Không sao. Trời sáng nhanh thôi. Loại thuốc này sẽ tự mất tác dụng sau 12 tiếng.”

 

“Bây giờ mới rạng sáng…” Hạ Mộc Ngôn cúi đầu, chợt giơ tay lên: “Hay là, để em lấy tay… giúp anh…”

 

Ngay lập tức trong mắt Lục Cẩn Phàm có vài tia tối tăm nguy hiểm. Anh nheo đôi mắt tối sẫm lại, nhìn hai lòng bàn tay cô đầy vết thương, ghì tay cô xuống, cúi đầu cắn vào môi cô như phát tiết: “Tiểu yêu tinh, bây giờ nghị lực của chồng em rất mong manh, em lại còn quyến rũ anh. Hậu quả này đến cả anh cũng không thể nào kiểm soát được đâu.”

 

Giọng nói của anh vừa khàn lại vừa trêu chọc, Hạ Mộc Ngôn nghe thấy cũng đã không chịu nổi.

 

Huống hồ bây giờ anh… phải chịu đựng giày vò khủng khiếp như vậy…

 

Hạ Mộc Ngôn cho rằng Lục Cẩn Phàm ngượng, nghĩ thầm đến cả cô cũng không quan tâm, cần gì phải xấu hổ. Cô bèn đưa tay muốn tháo dây thắt lưng ẩn dưới áo sơ mi của anh.

 

Lục Cẩn Phàm chợt giữ tay cô lại, ánh mắt anh vừa nặng nề u ám lại vừa tối sẫm sâu xa nhìn cô nhóc không biết sống chết này.

 

“Máy quay cũng có góc chết. Chúng ta tìm góc chết mà camera không quay được.” Hạ Mộc Ngôn không muốn nhìn anh nhẫn nhịn chịu đựng như vậy, chủ động quay đầu nhìn bốn phía phòng tắm và xung quanh bồn tắm: “Ở đây, tắt đèn đi còn có cửa che, chắc chắn không quay đến được.”

 

Nói rồi cô như muốn lùi từng bước về phía cửa phòng tắm, tay vẫn nắm chặt góc áo sơ mi của anh, không cho anh lùi ra.

 

Lúc Hạ Mộc Ngôn vừa nép vào phía sau cánh cửa, Lục Cẩn Phàm thở dài không cho cô cởi thắt lưng của mình ra, còn nắm chặt cổ tay của cô, cúi người hôn mạnh vào môi, vừa sâu vừa mạnh, như thể định cứ thế mà ăn tươi nuốt sống cô.

 

Cuối cùng anh mạnh mẽ ghì chặt tay Hạ Mộc Ngôn đang làm loạn trên người anh, trầm giọng rên một tiếng khó chịu, nghiến răng nói khẽ: “Em muốn anh chết sao?”

 

Cánh tay Hạ Mộc Ngôn bị anh khống chế không thể cử động, cô chỉ có thể giương mắt nhìn anh, nói rất chân thành: “Dùng tay thôi mà, em thật sự chỉ dùng tay thôi! Trước kia em có từng lén xem với Hạ Điềm cái… cái… phim… đó…”

 

Nhìn thấy mắt Lục Cẩn Phàm trong khoảnh khắc như có lửa, Hạ Mộc Ngôn liền ra vẻ háo hức muốn thử nghiệm: “Khó lắm mới có cơ hội em chủ động như vậy! Anh còn không biết quý trọng!?”

 

“Tất nhiên anh muốn quý trọng.” Lục Cẩn Phàm khẽ cười, vẫn nắm cổ tay cô: “Vết thương trong lòng bàn tay em tuy không sâu, nhưng lúc trèo lên bị những góc nhọn kim loại làm bị thương. Vết thương kiểu này vốn cần phải tiêm phòng uốn ván. Mà em lại còn bị dính mưa, bây giờ đã bắt đầu sưng tấy nhiễm trùng rồi.”

 

Nói rồi anh trấn an ngược lại cô, dịu dàng hôn lên trán cô: “Anh không thể mạo hiểm để vết thương này của em bị biến chứng nguy hiểm. Nhịn qua đêm nay thôi, anh không sao.”