Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 210




Chương 210:

 

“Nếu cô có chút ít phần thắng, thì cô cũng sẽ không đồng ý loại kế hoạch hạ lưu bẩn thỉu này!”

 

Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn dâng trào tia lạnh lẽo: “Đến cuối cùng cô tỉnh táo lại, không phải bởi cô rất yêu thương Lục Cẩn Phàm, mà bởi vì cô hiểu anh ấy rất rõ. Cô biết rằng, kết quả không chỉ là cô sẽ không có được anh ấy, ngược lại, còn phải chuốc lấy hậu quả mà cô cũng không dám nghĩ đến.”

 

An Thư Ngôn cười khẽ: “Bà Lục, cô thật không giống với lời đồn đại bên ngoài. Hoặc có lẽ, tôi đánh giá cô quá thấp.”

 

“Tôi không cần cô đánh giá cao tôi.” Hạ Mộc Ngôn kéo dài giọng: “Bây giờ, ngược lại, sự tỉnh táo của cô An mới vừa tự cứu mình một mạng. Cô biết rất rõ, Lục Cẩn Phàm căn bản không phải là người dễ dàng chịu người khác uy hiếp sắp đặt. Bước đi này, chính là cô tự bảo vệ mình.”

 

An Thư Ngôn bất chợt nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói: “Bây giờ cô nói chuyện không chút khách sáo như vậy, không sợ tôi bỏ đi luôn, tiếp tục giấu giếm hành tung của Lục Cẩn Phàm sao?”

 

“Bây giờ tôi mới là bùa hộ mệnh của cô, cô dám đi sao?” Mắt Hạ Mộc Ngôn ánh lên tia giễu cợt nhàn nhạt, nhưng lại lặng lẽ sắc bén đâm vào dây thần kinh khiến cho của An Thư Ngôn run rẩy.

 

Mặc dù đầu tóc và cả người Hạ Mộc Ngôn sũng nước mưa khiến cho cô nhìn qua có vẻ vô cùng nhếch nhác, nhưng cô vẫn bình tĩnh lãnh đạm khiến An Thư Ngôn không nhịn được muốn nhìn thấu tâm hồn cô. Cô ta muốn xem Hạ Mộc Ngôn bình thường chưa bao giờ nhìn ra chút tài năng nào, rốt cuộc là có gì không giống với những người khác?

 

Nhưng lời nói ra đã bị Hạ Mộc Ngôn vạch trần, An Thư Ngôn thật sự không thể phản bác lại Hạ Mộc Ngôn.

 

“Tối nay nếu cô còn chưa dứt khoát chọn được phe cho mình, tiếp tục đứng về phía Lục đổng thì tôi cũng chưa rõ hậu quả sẽ như thế nào. Nhưng tôi biết chắc cô không thể gánh nổi đâu.” Giọng Hạ Mộc Ngôn thờ ơ: “Cô chỉ còn cách giúp tôi thì mới có thể vì mình, cũng như tránh được tai họa cho nhà họ An các người. Trước khi cô An đến đây đã tính toán kỹ càng, bây giờ lại lấy chuyện bỏ đi mà uy hiếp tôi sao?”

 

Sắc mặt An Thư Ngôn nhìn đã không còn tốt như trước nữa, cô ta miễn cưỡng cong khóe miệng cười: “Thời điểm này mà cô vẫn còn có thể tỉnh táo như vậy, tôi thật sự hoài nghi, thật ra cô có yêu Lục tổng hay không.”

 

“Lúc tình thế chưa rõ ràng thì tôi càng phải tỉnh táo. Đặc biệt là lúc đang đối mặt với cô An, nếu như tự đánh mất thế chủ động, thì tôi e rằng mình thật sự không xứng đáng với hai chữ Bà Lục này.” Thái độ của Hạ Mộc Ngôn vẫn luôn bình tĩnh, giọng nói thản nhiên.

 

Ông cụ Lục ở bên kia không nghe được hai người bên này đang nói chuyện gì, dứt khoát đi thẳng đến định hỏi xem tình hình bây giờ thế nào.

 

Nghe thấy tiếng ông cụ Lục đến gần, An Thư Ngôn không lãng phí thời gian nữa, khẽ nói: “Nữ thư ký kia không biết sẽ hôn mê bao lâu. Nhưng đúng là cô ta đã bị giam vào trong gian phòng kia. Dù sao cũng đã hơn bốn tiếng rồi, tôi không biết Lục tổng còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.”

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới nhíu mày nhìn cô ta.

 

“Anh ấy đang ở tầng 33, phòng 3320, khách sạn Million Stars, đường Tân Hải. Nhưng toàn bộ tầng 33 đều có người của chú Lục canh gác, cô không thể đi thẳng lên tầng này được. Tôi chỉ có thể nói đến đây thôi, cô tự nghĩ cách đi.”

 

Dứt lời, An Thư Ngôn quay người nhìn ông cụ Lục mới bước đến gần: “Ông Lục, chuyện đêm nay kinh động đến ông, cháu thật sự xin lỗi. Từ trước đến nay chú Lục vẫn luôn là người rất cố chấp, chuyện chú ấy muốn làm thì không ai dám tùy tiện ngăn cản. Chắc ông cũng hiểu tính tình của chú ấy.”

 

Sau đó An Thư Ngôn kéo ông cụ Lục sang bên kia tiếp tục nói chuyện. Hạ Mộc Ngôn không đi theo, chỉ quay ra cửa sổ, nhìn sấm chớp đùng đùng kèm gió mưa vần vũ.

 

Vừa rồi lúc An Thư Ngôn quay người nói câu kia cũng là để nhắc nhở Hạ Mộc Ngôn. Mặc dù ông cụ Lục đang ở Hải Thành một mình một thế lực, nhưng dù sao phần lớn quyền hành trong Tập đoàn Shine và nhà họ Lục cũng nằm trong tay Lục Thiệu Tắc. Ông ta chẳng hề lo ngại bị ông cụ Lục lấy danh nghĩa người đứng đầu nhà họ Lục ép buộc. Bởi nếu Lục Thiệu Tắc thật sự sợ quyền thế của ông cụ thì tối nay đã không làm những chuyện như vậy.

 

Nếu bây giờ để ông cụ Lục cử người đến khách sạn, thì cô cũng không chắc chắn có thể cứu Lục Cẩn Phàm ra kịp thời. Mặt khác, có khi lại làm ông cụ Lục và Lục Thiệu Tắc đoạn tuyệt quan hệ cha con, thậm chí còn để cho người có tâm cơ nhân cơ hội mà chen vào, làm loạn nhà họ Lục.

 

***

 

Mười lăm phút sau, Hạ Mộc Ngôn quay về phòng sấy khô tóc. Thay quần áo xong cô đi thẳng ra cửa, không để ý đến sự ngăn cản của người lớn nhỏ trong nhà họ Lục, lái xe rời khỏi biệt thự.

 

Trước khi đi, cô chỉ nói một câu với ông nội Lục: “Ông nội, cháu đi mang Cẩn Phàm về. Ông chờ cháu!”

 

***

 

Tại khách sạn Million Stars, đường Tân Hải.

 

Đây là khách sạn bảy sao ở Hải Thành, mới khai trương chưa đầy một tháng, tạm thời chưa được ghi vào hệ thống giao thông của Hải Thành, muốn tìm kiếm cũng khó mà để ý đến sự tồn tại của khách sạn mới này.

 

Vì mới khai trương, thiết bị an ninh trong ngoài của khách sạn vẫn còn đang thi công, chưa được xem là hoàn thiện hoàn toàn. Hoặc cũng có thể vì giá phòng khách sạn quá đắt, lại còn ở con đường Tân Hải này, người vào nghỉ cũng không nhiều. Nhân viên làm việc trong khách sạn cũng không đông lắm.