Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 207




Chương 207:

 

Vẻ mặt ông cụ Lục vẫn lạnh tanh, kiên định nắm lấy tay Hạ Mộc Ngôn, bảo vệ cô ở phía sau. Mỗi khi hai vệ sĩ kia định lại gần thì ông cụ lập tức giơ gậy lên, ép họ lùi lại.

 

Ông cụ nổi đóa quát lên: “Ai dám đụng vào cháu dâu của ta! Trước tiên phải bước qua xác ông già này trước đã!”

 

“Ba!”

 

Nét mặt Lục Thiệu Tắc u ám nghiêm nghị, giọng nói hàm chứa ý cảnh cáo và bất mãn: “Ba đã từng tuổi này rồi, đừng có dính vào chuyện của đám con cháu nữa.”

 

Ông cụ Lục không chịu tránh ra. Dù tuổi đã cao, nhưng ánh mắt ông vẫn hết sức sắc bén, không thua kém đứa con trai năm mươi mấy tuổi này chút nào.

 

Lục Thiệu Tắc thấy vậy thì cau mày. Một lát sau, ông ta hết kiên nhẫn, phất tay: “Thôi thôi, thả họ đi, đưa ông cụ về nhà họ Lục.”

 

Nét mặt ông cụ Lục vẫn chưa dịu đi, ông kéo Hạ Mộc Ngôn đang tức giận đến mặt mũi trắng bệch xuống tầng.

 

“Để Hạ Mộc Ngôn về nhà họ Lục cũng được, sáng mai con sẽ đưa Cẩn Phàm và Thư Ngôn về nhà gặp ba, sau đó ký đơn ly hôn với nó luôn.” Lục Thiệu Tắc đứng ở cầu thang, trầm giọng nói.

 

Ông cụ Lục hừ một tiếng, không thèm để ý đến.

 

Cho đến khi Hạ Mộc Ngôn được đưa vào trong xe, ông cụ ngồi phía trước, nét mặt nặng nề, bảo tài xế lái đi.

 

Ông quay đầu ra sau, trấn an cô: “Cháu à, cháu đừng lo lắng, ông tin tưởng Cẩn Phàm. Với ý chí của nó, nhất định có thể vượt qua đêm nay. Nó yêu cháu, cũng muốn bảo vệ cuộc hôn nhân của hai đứa. Ngoại trừ cháu ra, nó sẽ không đụng vào bất kỳ người phụ nữ nào khác, hãy tin ông.”

 

Hạ Mộc Ngôn đè nén cảm xúc một lúc lâu, cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt ông cụ, tránh cho ông quá lo lắng. Cô nhẹ giọng hỏi: “Cho nên, anh ấy thật sự bị giam cùng một chỗ với An Thư Ngôn sao?”

 

Ông cụ Lục thở dài: “Ông rất hiểu ba Cẩn Phàm là hạng người gì. Hôm nay, nếu nó có thể bắt nhốt con ở đây, vậy thì chuyện của Cẩn Phàm cũng có tám chín phần mười là thật. Nếu không phải vì ông nghe được phong phanh từ người bên cạnh Lục Thiệu Tắc, có lẽ bây giờ ông chẳng thể đuổi đến đây mà đưa cháu về.”

 

“Nếu ông có thể tìm thấy cháu, vậy có phải ông cũng biết Cẩn Phàm ở đâu không?” Hạ Mộc Ngôn cau mày.

 

Ông cụ Lục lắc đầu: “Trước khi chạy đến đây, ông đã sai vài người đi thăm dò. Nhưng Hải Thành rộng lớn, khách sạn bốn năm sao trở lên có đến hơn mười nghìn cái. Chuyện bây giờ ông nội có thể làm chỉ là cứu cháu ra. Dù không thể tìm được Cẩn Phàm, nhưng cháu là bảo bối của nó, ông không thể để cháu có mệnh hệ gì.”

 

“Dừng xe.” Hạ Mộc Ngôn đột nhiên nói: “Ông nội, cho cháu xuống xe.”

 

Ông cụ Lục im lặng chốc lát, không phải ông không biết tính cô. Dù sao đây cũng là hôn nhân của Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm, ông không thể cản được những gì cô muốn nói hay muốn làm.

 

Xe vừa dừng lại, Hạ Mộc Ngôn đẩy cửa xe ra, bước xuống.

 

Cô xoay người trở về ngôi biệt thự kia. Cổng lớn vẫn còn chưa đóng nên cô bước thẳng vào.

 

Lục Thiệu Tắc nghe thấy tiếng động thì xoay đầu, không ngờ lại thấy Hạ Mộc Ngôn quay trở lại. Ông ta nhìn cô với đôi mắt âm u lạnh lẽo.

 

“Đã được ông cụ đưa về, sao cô còn trở lại làm gì?” Lục Thiệu Tắc mở miệng lạnh lùng.

 

“Ông nên biết, về chuyện của An Thư Ngôn, Cẩn Phàm đã giữ lại chút thể diện cho ông và nhà họ An. Bây giờ ông dùng thủ đoạn hoang đường cùng cực này để ép buộc anh ấy, vậy thì từ nay về sau, chưa chắc ông có thể ép buộc được anh ấy lần nữa đâu!”

 

Hạ Mộc Ngôn phớt lờ hai vệ sĩ ngăn trước mặt cô, điềm tĩnh nhìn Lục Thiệu Tắc.

 

Lục Thiệu Tắc cười khẩy: “Dám uy hiếp tôi? Lá gan cũng không nhỏ nhỉ! Cô đừng tưởng Cẩn Phàm có thể bảo vệ cô cả đời. Bây giờ nó đang ở bên cạnh An Thư Ngôn, tôi khuyên cô nên mau chóng chuẩn bị ly hôn đi.”

 

“Bản tính con người đều có thể tự khống chế, cho dù bị dược tính sai khiến tâm trí…” Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn vô cùng kiên định, “Nhưng tôi vẫn mãi tin tưởng anh ấy!”

 

Dứt lời, vì không muốn bị hai vệ sĩ kia đuổi ra, cô lập tức xoay người, bước thẳng ra ngoài.

 

Hạ Mộc Ngôn trở lại trên xe ông cụ Lục, lãnh đạm trầm tĩnh lên tiếng: “Ông nội, ông có thể cho cháu mượn điện thoại không?”

 

Ông cụ Lục không hỏi nhiều, lập tức đưa điện thoại cho cô. Hạ Mộc Ngôn cầm lấy định gọi cho Lục Cẩn Phàm, nhưng cô lại nhìn thấy ba mươi mấy dãy số trong nhật ký cuộc gọi đều là số điện thoại của anh.

 

Đây là số lần ông cụ Lục gọi cho anh trước đó, không có cuộc gọi nào được kết nối.

 

Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh, ấn số của Lục Cẩn Phàm, sau đó áp di động lên tai.