Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 192




Chương 192:

 

Ngủ sớm, thức cũng sớm, mới tờ mờ sáng cô đã dậy rồi.

 

Ánh nắng ban mai xanh thẳm, bầu trời còn chưa sáng hẳn, Hạ Mộc Ngôn định xuống giường rót một cốc nước. Nhưng vừa bước xuống cô liền dừng lại, bởi vì cô thấy Lục Cẩn Phàm đang đứng trước cửa sổ sát đất.

 

Anh mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen, một tay đút trong túi quần, vóc người thon dài lặng lẽ.

 

Vẫn là bộ đồ mặc ngày hôm qua.

 

Hạ Mộc Ngôn quay đầu lấy điện thoại xem, vẫn còn chưa đến 6 giờ.

 

Chẳng lẽ cả đêm qua anh không ngủ?

 

Hạ Mộc Ngôn hơi ngạc nhiên, đứng dậy đi đến chỗ anh. Cô vừa tới gần, anh liền xoay người lại. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt thâm thúy của người đàn ông lướt qua khuôn mặt cô, giọng điệu dịu dàng khàn khàn, “Sao em thức sớm vậy?”

 

Hạ Mộc Ngôn không đáp, hỏi lại: “Tối qua anh không ngủ à?”

 

Giọng điệu của anh rất lạnh nhạt, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt cô, “Tối qua anh uống vài ly với Tần Tư Đình, sau đó ngủ trên sofa dưới lầu một lát, đến khi lên phòng thì thấy em ngủ quá ngon, không nỡ lên giường làm phiền em.”

 

“Không ngủ không được!”

 

Hạ Mộc Ngôn kéo anh lại giường, đè mạnh anh ngồi xuống giường, “Bây giờ ngủ ngay cho em!”

 

Lục Cẩn Phàm nở nụ cười, tiện đà kéo tay cô lại, ôm cô ngồi lên đùi mình, hôn lên môi cô, “Em tỉnh ngủ nên tràn đầy tinh lực đấy à? Không sợ anh tiêu hao thể lực của em lần nữa sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn quay đầu cắn ngược lên môi anh, thấp giọng nói: “Bác sĩ Tần nói chúng ta không được phát ra tiếng động không nên có.”

 

“Tối qua cậu ấy uống rượu, bây giờ còn đang ngủ.” Lục Cẩn Phàm hôn lên môi cô hết lần này đến lần khác.

 

Mới sáng sớm, Hạ Mộc Ngôn vừa thức dậy, rất sợ mình bị anh dụ dỗ, làm ra chuyện gì không thể miêu tả ở nhà của Tần Tư Đình. Cô vội chặn trước ngực anh lại, nét mặt đứng đắn nói: “Đúng rồi, ngày mai em còn phải đến phòng giao dịch.”

 

“Ừ.” Lục Cẩn Phàm cười nhẹ, “Có gì khó khăn thì nhớ nói cho anh biết, đừng gánh vác một mình. Em phải luôn nhớ kỹ rằng em là người đã có chồng.”

 

“Chỉ là vài vấn đề nhỏ do Hàn Thiên Viễn để lại, một đống cặn bã không ra hồn, em có thể giải quyết được mà.” Hạ Mộc Ngôn nhẹ giọng nói.

 

Lục Cẩn Phàm lại hôn lên mặt cô, là nụ hôn vuốt ve trìu mến.

 

Một lát sau, anh lạnh nhạt nói: “Gần đây Hải Thành không được yên ổn, hệ thống an ninh ở Ngự Viên hoàn thiện hơn, em dọn về Ngự Viên đi.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn khuôn mặt bình tĩnh đẹp trai của anh, cũng không hỏi nhiều, “Vâng, vậy về Ngự Viên ở.”

 

***

 

Lúc Hạ Mộc Ngôn xuống lầu, nhìn thấy người vốn nên đến bệnh viện từ sớm là Tần Tư Đình đang cầm ly rượu đứng trước cửa sổ, nhìn ngôi biệt thự đối diện cách hàng trăm mét.

 

Tối qua anh ta đã uống rượu, đến sáng nay lại cầm ly rượu.

 

Nhìn ở góc độ này, cô chỉ có thể thấy bóng lưng âm trầm hờ hững của Tần Tư Đình. Anh ta không còn giống như Tần Tư Đình bình thường thích trêu đùa cô nữa. Chỉ là một bóng lưng, mà lại lạnh lẽo như biến thành một người khác.

 

Hạ Mộc Ngôn xoay người lên lầu. Thấy Lục Cẩn Phàm đi tới, cô liền giơ ngón tay đặt lên môi ý bảo im lặng.

 

“Có phải tối qua bác sĩ Tần uống nhiều rượu quá không? Giờ này rồi mà anh ấy còn chưa đến bệnh viện.” Hạ Mộc Ngôn nhỏ giọng nói.

 

Nghe vậy, Lục Cẩn Phàm bước xuống lầu, nhìn một màn trước cửa sổ, rồi lạnh nhạt nhìn về phía ngôi biệt thự tròn bốn năm mới lại có người ở.

 

Bên ngoài biệt thự, một chiếc RV dừng lại, cánh cổng sắt khắc hoa trước biệt thự mở rộng, vài người đang dọn hành lý mang vào bên trong. Từ màu sắc vali, có thể thấy được phần lớn là đồ dùng của phụ nữ.

 

Chỉ một ánh nhìn lạnh nhạt, Lục Cẩn Phàm tiếp tục đi xuống lầu, giọng điệu lạnh nhạt mang theo ý tứ trào phúng, “Cô ấy quay về rồi, cậu không đi chào hỏi à?”

 

Tần Tư Đình buông ly rượu xuống, xoay người lại, trong mắt không hề có cảm giác say, nở nụ cười như có như không, “Chiều nay tôi có hai ca phẫu thuật, sáng nay không có chuyện gì làm, muốn ngủ mấy tiếng để nghỉ ngơi dưỡng sức. Khi nào cậu đi thì nhớ đóng cửa lại cho tôi.”

 

Dứt lời, Tần Tư Đình xoay người đi vào trong.