Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 153




Chương 153:

 

An Thư Ngôn yên lặng một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Mộc Ngôn cứ như muốn xem nội tâm của cô có thật sự thờ ơ như ngoài miệng hay không.

 

Hạ Mộc Ngôn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nãy giờ vẫn chưa uống hớp cà phê nào, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Người ưu tú đương nhiên không thiếu người theo đuổi. Cho dù là quá khứ hay là tương lai sau này, nếu có người thứ ba thứ tư gì đó nhất định muốn chen chân vào, cũng chẳng qua chỉ là kẻ thua cuộc cấp thấp trong mắt tôi!”

 

Ánh mắt Thư ký An khựng lại, không nói gì, nâng ly cà phê lên miệng, dừng một lát, nhưng lại không uống tiếp mà đặt ly xuống, cũng không nhìn Hạ Mộc Ngôn nữa.

 

“Cho nên, người có gia thế và trí tuệ cao như thư ký An chắc là sẽ không làm ra chuyện thấp hèn như vậy đâu nhỉ? Dù một vị trưởng bối rất có sức thuyết phục nào đó cổ vũ cho cô, với tam quan và giới hạn cuối cùng của cô mà nói, cô cũng sẽ không cho phép trên đầu mình in danh hiệu con giáp thứ mười ba đâu phải không? Tôi nói không sai chứ, thư ký An?”

 

Nói xong, Hạ Mộc Ngôn mới uống một hớp cà phê, cử chỉ bình tĩnh, cả người tràn đầy lực công kích, nhưng nụ cười biếng nhác từ đầu đến cuối vẫn không khiến người ta cảm thấy hiếu thắng và cực đoan, mà ưu nhã như người đứng ngoài cuộc, lạnh lùng nhìn con cá giãy giụa trong vũng bùn tình cảm.

 

“Sắp tới giờ tôi phải đến hội trường thương mại rồi, hôm nào lại cùng uống cà phê nhé.” Thư ký An bỗng đứng dậy, đặt hai tờ tiền màu hồng lên bàn, cầm lấy túi xách, khách sáo gật đầu với Hạ Mộc Ngôn rồi quay người rời đi.

 

“Được, hôm nào gặp.” Hạ Mộc Ngôn vẫy tay với cô ta như con mèo con lười biếng đang giơ móng vuốt.

 

Lúc thư ký An vẫn chưa đi xa, Hạ Mộc Ngôn lại đúng lúc nghe điện thoại của Lục Cẩn Phàm gọi tới, ngọt ngào thân mật nói: “Alo, ông xã hả? À, em vừa gặp thư ký An ở trước công ty anh đấy. Cô ấy mời em đi uống cà phê.”

 

Bước chân của thư ký An dần tăng tốc, cho đến khi ra khỏi quán cà phê.

 

“Sao giọng điệu của em giống như mèo trộm thịt vậy, nói chuyện gì đấy?” Lục Cẩn Phàm dễ dàng nghe ra được tâm tình của Hạ Mộc Ngôn qua giọng nói.

 

Hạ Mộc Ngôn liếc ra ngoài cửa sổ nhìn thư ký An. Quả nhiên trước khi lên xe cô ta còn quay đầu lại nhìn sang bên này một chút, thấy Hạ Mộc Ngôn vẫn đang nghe điện thoại thì lập tức đanh mặt mở cửa xe rồi ngồi vào trong.

 

Mãi đến khi cô ta lái xe rời đi, Hạ Mộc Ngôn mới thản nhiên nhếch môi: “Giữa phụ nữ còn có thể nói chuyện gì? Nhất là với người phụ nữ có động cơ mãnh liệt với chồng em.”

 

“Ừm? Cho nên?”

 

“Cho nên, vừa rồi có thể là em hơi hung dữ, nên đã dọa cô thư ký An ưu tú động lòng người kia chạy mất rồi.” Hạ Mộc Ngôn cầm điện thoại nói chuyện trên trời dưới đất, đồng thời mân mê ly cà phê đã nguội trong tay.

 

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ của người đàn ông: “Sao hả? Bản lĩnh cắn người của em còn có thể dùng được với người khác sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn chỉ cười, chậm rãi mân mê thành ly, làm như lơ đãng nói: “Thật ra mọi mặt của thư ký An đều không tệ, gần như có thể gọi là ứng cử viên hoàn hảo. Hơn nữa anh và cô ta đã quen biết nhau nhiều năm. Nếu vài năm trước, ba anh đã định giữ cô ta cho anh, tại sao khi đó anh lại không cân nhắc cưới cô ta?”

 

 

“Hoàn hảo?” Giọng của Lục Cẩn Phàm trầm thấp gợi cảm: “Có ai hoàn hảo hơn bà Lục của anh chứ?”

 

“Anh bớt dỗ ngọt em đi. Hôm nay thư ký An bảo, phụ nữ từng xếp hàng chờ anh có thể quấn mấy vòng quanh Trái đất đấy.”

 

Một giây sau, cách điện thoại cô cũng có thể nghe được tiếng cười trầm khàn của anh: “Bây giờ bản lĩnh móc họng người khác của bà Lục cũng tăng mấy lần so với lúc trước rồi nhỉ? Đây là mồm mép luyện được qua một đêm, hay là âm mưu đã ủ từ lâu đối với anh?”

 

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, muốn sống tốt cũng hoàn toàn không cần phải cân nhắc đi ôm đùi kẻ khác. Suy cho cùng thì chồng em đã là cái đùi to nhất ở Hải Thành này rồi, ngu gì không ôm chứ.”

 

“Hơn nữa.” Hạ Mộc Ngôn chống cằm, tiếp tục nói chuyện qua điện thoại: “Anh đã dọn sạch chướng ngại dư thừa trên đùi, để lại tất cả chỗ trống cho em, lý nào em không ôm?”

 

“Cho nên bây giờ bà Lục thay đổi là bởi vì cuối cùng em đã học được cách thức thời?” Giọng anh trầm xuống, Hạ Mộc Ngôn nghe thấy hình như có tiếng bút máy gõ nhẹ lên mặt bàn.

 

Khỏi phải nói, âm thanh này truyền qua điện thoại khiến người nghe có thể cảm nhận được phần nào hơi thở nguy hiểm…

 

“Thức thời chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng vẫn là vẻ đẹp trai anh minh thần võ của boss Lục làm em khuất phục hoàn toàn!” Hạ Mộc Ngôn nhướng mày.

 

“Ừm, chi bằng em nói kỹ thuật trên giường của anh làm em khuất phục thì hơn.” Giọng anh thật bình thản.

 

“…”