Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 15




Hạ Mộc Nhiên đã quen với sự lãnh đạm của anh. Hơn nữa anh thế này cũng có nghĩa là đêm qua bọn họ chẳng hề vui vẻ.

 

Cô ta ra vẻ tâm lý, khẽ mỉm cười: “Em sợ tâm trạng chị em hai ngày nay không vui, sẽ buồn bực hoặc sinh sự vô lý, nên em mới đến đây thăm chị ấy sớm như vậy.”

 

“Chị đã làm những chuyện gì vô lý hả?” Giọng nói của Hạ Mộc Ngôn chợt vang lên.

 

Trong nháy mặt Hạ Mộc Nhiên ngẩn người ra.

 

Hạ Mộc Ngôn đi đến bên cạnh Lục Cẩn Phàm, tự nhiên khoác tay anh, rất vui vẻ.

 

“Trước đó, ngoại trừ tính tình chị có hơi nóng nảy một chút thì đã làm chuyện gì vô lý đáng để em lúc nào cũng cố tình nhắc đến như vậy không?”

 

Hạ Mộc Nhiên nhìn Hạ Mộc Ngôn có chút chột dạ. Ánh mắt cô ta lại rơi vào cánh tay Hạ Mộc Ngôn đang khoác tay Lục Cẩn Phàm.

 

Mới trải qua chuyện đêm hôm trước, đáng lẽ Lục Cẩn Phàm phải hoàn toàn thất vọng về Hạ Mộc Ngôn chứ… Sao có thể…

 

“Chị và anh Cẩn Phàm…” Hạ Mộng Nhiên ngờ vực mở miệng.

 

Nhưng Hạ Mộc Ngôn đã cắt ngang lời cô ta: “Mộng Nhiên, chị đã kết hôn bao lâu rồi, sao tới bây giờ em vẫn còn chưa đổi cách xưng hô? Anh ấy là anh rể của em, không thể gọi là anh Cẩn Phàm nữa.”

 

Mặt Hạ Mộng Nhiên đen lại khi nhìn một màn trước mặt. Cô ta hít sâu vào một hơi rồi bất chợt lên tiếng hỏi: “Anh Cẩn Phàm, có phải anh làm gì chị của em không? Trước kia chị ấy trốn anh như trốn hủi, bị anh chạm vào một cái là ước gì được tắm đi tắm lại mười tám lần, làm gì đột nhiên chị ấy lại gần gũi với anh như vậy…”

 

Hạ Mộc Ngôn dựa bên người Lục Cẩn Phàm, trêu ghẹo nói: “Vậy là phải tắm đến lột da à? Em chị quả nhiên vẫn còn trẻ con thật, nói chuyện không biết nặng nhẹ, khoa trương khiến người ta buồn cười.”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn nhìn cô: “Chẳng trách da em vừa trơn mịn lại nõn nà, thì ra là mỗi ngày đều phải tắm mười tám lần.”

 

Tay anh đặt bên hông Hạ Mộc Ngôn, cúi đầu thì thầm bên tai, cất lời trêu ghẹo mà chỉ có cô mới nghe thấy được.

 

 

Hạ Mộc Ngôn không ngờ Lục Cẩn Phàm cũng có tiềm năng ngoài lạnh trong nóng, cô lén lút liếc anh một cái.

 

Sự tương tác mập mờ nhưng lại không hề che giấu giữa hai người trước mặt khiến giọng nói của Hạ Mộng Nhiên trở nên rất chói tai: “Chị, hai người đang làm gì vậy? Cứ liếc mắt đưa tình! Em vẫn còn đứng đây đấy!”

 

“Anh chị còn có thể đang làm gì nữa? Cử chỉ cũng không có gì quá thân mật, chẳng qua chỉ là giao lưu ánh mắt với nhau thôi mà cũng cần em cho phép à?” Hạ Mộc Ngôn tựa đầu lên vai Lục Cẩn Phàm, nở nụ cười lười biếng, cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh dưới ánh mặt trời: “Ông xã, đã hơn 8 giờ rồi, nếu anh còn không đi thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc họp ban quản trị sáng nay đấy.”

 

Hạ Mộng Nhiên trợn trừng hai mắt.

 

Ông xã?

 

Chị ta gọi anh ấy là ông xã?

 

Từ trước đến nay, Hạ Mộc Ngôn luôn giấu nhẹm chuyện kết hôn. Cô không chỉ cấm đoán mọi người gọi cô là bà Lục, mà còn căm ghét tất cả những ai gán ghép tên cô với Lục Cẩn Phàm. Mãi đến bây giờ, cô vẫn chưa từng thừa nhận cuộc hôn nhân này.

 

Nhưng sao bây giờ chị ta lại gọi ông xã rồi?

 

Đây… là chuyện gì chứ?

 

Hạ Mộng Nhiên không hiểu, bối rối cả ngày, trong lòng nổi lên đủ loại tín hiệu cảnh giác.

 

Theo đà này, làm sao cô ta có cơ hội cướp được anh đây?

 

Lục Cẩn Phàm nhìn đồng hồ. Quả thật hôm nay công ty có cuộc họp quản trị rất quan trọng, nhưng vì một tiếng ‘ông xã’ của cô nhóc bên cạnh mà anh có nổi ý “Quân vương không lên triều” hiếm có.

 

Anh cười khẽ, ánh mắt chứa chan tình cảm ấm áp vui vẻ chỉ dành cho riêng Hạ Mộc Ngôn, tay vuốt ve đầu cô: “Hai chị em trò chuyện đi, anh đi làm đây.”

 

Động tác vuốt đầu này thiếu chút nữa làm Hạ Mộng Nhiên bất tỉnh. Cô ta nhẫn nhịn thật lâu mới có thể duy trì nụ cười trên mặt: “Anh Cẩn Phàm, em mới đến mà anh đã vội đi rồi sao?”

 

“Anh rể em có chuyện phải làm ở công ty. Chẳng lẽ anh ấy phải dời giờ họp vì ở lại đây tán gẫu chuyện nhà với em hả?” Hạ Mộc Ngôn liếc nhìn cô ta ý tứ sâu xa.

 

“Em không có ý này, em…” Hạ Mộng Nhiên hiếm khi bị Hạ Mộc Ngôn chặn họng như vậy.

 

Trước kia mình nói thế nào, Hạ Mộc Ngôn cũng đều nhường nhịn, đồng ý hết thảy. Thế mà hôm nay cô ta lại có cảm giác mình bị quản chế khắp nơi!

 

Lục Cẩn Phàm sửa sang lại tay áo sơ mi, nhận lấy áo vest từ tay người giúp việc bên cạnh, không nhìn Hạ Mộng Nhiên lấy một lần

 

“Em Lục ít như vậy, đừng đứng trước cửa quá lâu nhé!” Lục Cẩn Phàm dịu dàng nhắc nhở Hạ Mộc Ngôn rồi bước ra ngoài bầu trời trong xanh gió mát, trong tiếng cười giòn tan của Hạ Mộc Ngôn.

 

Thấy anh ra ngoài, Hạ Mộng Nhiên xoay người muốn đi theo.