Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 141




Chương 141:

 

Tiếng nói của Quản lý bộ phận Nhân sự vừa vang lên, phòng họp lập tức rơi vào sự yên lặng kỳ quái.

 

 

Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh uống tách cà phê Tiểu Bát mới đưa, không mở miệng đáp ngay.

 

Tiếp sau đó lại có vài quản lý đứng lên, phần lớn là những quản lý hoặc trưởng bộ phận quan trọng: “Ngại quá, chúng tôi cũng quyết định từ chức.”

 

Hạ Mộc Ngôn đặt cà phê xuống, khóe môi cong lên thành một nụ cười, khiến người ta không nhìn thấu được suy nghĩ: “Còn ai nữa không?”

 

Phòng họp lại rơi vào yên lặng lần nữa.

 

Dường như tất cả mọi người đều nghĩ, chắc chắn lúc này Hạ Mộc Ngôn đang rất cuống quít hoảng hốt, bởi vì phòng giao dịch thiếu hụt quản lý các bộ phận quan trọng nên cô không thể không xuống nước cầu xin bọn họ đừng đi.

 

Nhưng bọn họ lại không ngờ Hạ Mộc Ngôn chỉ lạnh nhạt đáp lại vài chữ như thế.

 

Quản lý bộ phận Nhân sự dẫn đầu tiên phong lúc nãy cũng ngừng một lát: “Cô Hạ, ý của cô là gì? Chúng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định từ chức, không phải lén lút bàn bạc trước với nhau. Lời này của cô là ngầm mỉa mai chúng tôi cố ý kích động mọi người bỏ đi theo sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn hờ hững nhướng mày: “Tôi có nói gì à? Ông chủ động từ chức, một là tôi không từ chối, hai là tôi cũng không tỏ thái độ, ông kích động như thế làm gì?”

 

Quản lý bộ phận Nhân sự thấy thái độ thờ ơ của cô thì bỗng dưng có cảm giác mình bị một cô gái hai mươi tuổi đầu coi thường.

 

Vốn muốn hạ uy phong của cô, nhưng ông ta không ngờ thiên kim tiểu thư nhà họ Hạ nổi tiếng một thời ở Hải Thành vừa mới dấn thân vào lĩnh vực quản lý kinh doanh, lại hoàn toàn tự tin kiên định như thế.

 

Khuôn mặt mấy quản lý vừa báo từ chức cũng biến sắc. Phòng họp trở nên tĩnh mịch.

 

“Sau khi kết thúc cuộc họp, những ai báo từ chức hôm nay hãy đến bộ phận Tài vụ thanh toán tiền lương.” Hạ Mộc Ngôn chậm rãi nói: “Những người còn lại, trong vòng ba ngày, nếu có ý tưởng gì để phát triển phòng giao dịch thì cứ tự nhiên gửi email cho tôi. Sau khi phòng giao dịch chính thức thành lập, những nhân viên và quản lý ở lại đều được tăng lương gấp đôi.”

 

Hạ Mộc Ngôn uống một hớp cà phê, ngước mắt, lạnh nhạt nhìn sắc mặt từng người trong phòng họp: “Vừa rồi nói đến đâu rồi? Chúng ta tiếp tục họp.”

 

 

Cuộc họp kết thúc thì cũng đã tám giờ tối, Hạ Mộc Ngôn bước ra khỏi phòng họp, Tiểu Bát vẫn đi sát sau lưng cô.

 

“Chị Đại Mộc Ngôn, chị có phát hiện không, vừa rồi mặt bọn họ suýt không nén được giận đấy.”

 

Hạ Mộc Ngôn cong môi: “Kể từ khi hai công ty này rơi vào tay tôi, những cấp dưới quen đi theo Hàn Thiên Viễn trước đây đều có dự định riêng. Họ muốn đi thì đi đi, chẳng lẽ còn chờ tôi mở miệng giữ lại hay sao?”

 

Nói đến đây, Hạ Mộc Ngôn quay đầu, liếc mắt nhìn Tiểu Bát: “Mà này, sao cô cứ gọi tôi là chị Đại Mộc Ngôn vậy hả?”

 

Tiểu Bát lúng túng, giơ tay lên đẩy gọng kính đen trên mặt: “Mấy ngày trước tôi gọi chị là Hạ tổng, nhưng mấy người quản lý đều nói chị còn trẻ quá, không kham nổi hai tiếng Hạ tổng. Chẳng phải vừa rồi ở trong phòng họp, bọn họ luôn miệng gọi chị là cô Hạ sao? Tôi không chịu được ánh mắt công kích của bọn họ, nhưng cũng không muốn vứt chén cơm ở phòng giao dịch này, cho nên đành gọi chị là chị Đại thôi…”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Tên phế vật Hàn Thiên Viễn này thuê toàn kiểu người thế nào vậy? Năng lực cấp quản lý toàn loại xoàng. Hôm nay đám người kia chủ động từ chức như vậy, quả là đúng ý cô.

 

Trong những nhân viên còn lại, không ít kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi, không có kiến thức chuyên môn về thị trường. Trợ lý thực tập thì thoạt nhìn niềm nở năng nổ, nhưng thực chất lại là một cô ngốc có EQ thấp, ngay thẳng đến nỗi phải dùng hai từ đáng yêu để hình dung.

 

Cùng lúc đó, Hạ Mộc Ngôn liếc mắt nhìn bên trong phòng làm việc có vách kính trong suốt cách đó không xa. Mấy cô thư ký đang ngồi trước máy tính lén lút trang điểm, khi nhìn thấy sự có mặt của cô thì hốt hoảng giấu đồ trang điểm vào trong ngăn kéo.

 

Hạ Mộc Ngôn đang muốn bước vào thì chợt nghe tiếng điện thoại vang lên.

 

Cô bắt máy, ánh mắt vẫn nhìn về phía bên trong phòng làm việc.

 

Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm, lãnh đạm, dễ nghe như tiếng suối trong của Lục Cẩn Phàm: “Em còn chưa về nhà sao?”

 

“Ừ, em vẫn còn đang ở phòng giao dịch, vừa mới xử lý việc thay đổi nhân sự cấp quản lý xong. Em về ngay đây.” Lúc bắt máy, khuôn mặt vừa rồi còn nghiêm nghị của Hạ Mộc Ngôn lập tức dịu đi rất nhiều.

 

“Phòng giao dịch?”

 

“Em sáp nhập hai công ty mua được từ tay Hàn Thiên Viễn, đổi tên thành Phòng giao dịch Lục Mộc Ngôn. Sao? Anh thấy tên này hay không?”