Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 139




Chương 139:

 

Môi Lục Cẩn Phàm lại vẽ ra một đường đậm hơn, ánh mắt cũng rét lạnh hơn.

 

Hạ Mộng Nhiên không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh: “Rõ ràng trước đây Hạ Mộc Ngôn đều làm loạn trước mặt anh. Anh Cẩn Phàm là người tốt như vậy, chị ấy không đáng được anh che chở mọi bề! Trước kia ở trước mặt anh, chị ấy cũng chẳng có gia giáo, rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn có gì tốt chứ?”

 

“Nếu như cô có một nửa gia giáo và ý thức như Hạ Mộc Ngôn, cô sẽ chẳng tơ tưởng anh rể của mình.” Đôi môi mỏng của Lục Cẩn Phàm bật ra câu chữ rét lạnh, anh sẵng giọng quát: “Cút ra ngoài!”

 

Trong nháy mắt, sắc mặt Hạ Mộng Nhiên thoắt đỏ thoắt trắng. Cô ta sững sờ thật lâu rồi mới cắn mạnh đôi môi: “Anh Cẩn Phàm, em chỉ muốn nói cho anh biết, em không có ý nghĩ gì khác! Thích một người là không sai! Huống chi, ban đầu Hạ Mộc Ngôn bất đắc dĩ mới phải gả cho anh. Cuộc hôn nhân của anh chị chỉ là liên hôn gia tộc mà thôi! Nếu như không phải một năm nữa em mới đến tuổi kết hôn, có lẽ người gả cho anh chính là em!”

 

Lục Cẩn Phàm lãnh đạm đáp: “Cô cho rằng tôi sẽ cưới bất cứ người nào mà nhà họ Lục tùy tiện dẫn đến sao?”

 

Hạ Mộng Nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh. Cô ta nhíu mày.

 

Ý của anh là, nếu không phải Hạ Mộc Ngôn thì anh sẽ không cưới sao?

 

Cô ta hít vào một hơi thật sâu, bất chợt xoay người bê cà phê trên bàn bước đến, vô cùng tha thiết nói: “Anh Cẩn Phàm, mặc kệ anh nghĩ gì, dù sao em cũng đã nói xong. Đây là cà phê do chính tay em pha, anh nếm thử một chút đi.”

 

Lục Cẩn Phàm đứng yên bất động.

 

Hạ Mộng Nhiên kiên trì: “Thật sự uống ngon mà! Em nhớ trước đây, Hạ Mộc Ngôn chưa từng pha cà phê bao giờ. Em tự thấy bản thân không hề thua kém Hạ Mộc Ngôn, em có thể vì anh mà thay đổi tốt hơn. Bây giờ em chẳng biết Hạ Mộc Ngôn đang ôm mục đích gì, em chỉ sợ một ngày nào đó chị ấy sẽ làm anh tổn thương.”

 

Cà phê được đưa đến, nhưng Lục Cẩn Phàm không đón lấy, thậm chí anh chẳng hề có ý định duỗi tay ra.

 

Ngữ điệu anh rất lãnh đạm. “Tôi không đánh phụ nữ, cô tự mình biến hay để tôi gọi bảo vệ của Lục thị?”

 

Hạ Mộng Nhiên còn không có ý định bỏ đi, cô ta vẫn đứng trơ mắt nhìn anh.

 

Lúc này, bên ngoài cửa phòng làm việc có tiếng giày cao gót gõ lên sàn.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn thấy thư ký An đang đến gần, đôi mắt càng rét lạnh: “Cô để cô ta vào đây?”

 

 

Thư ký An nhìn thấy ánh mắt Lục Cẩn Phàm ẩn chứa sự bất mãn thì thấp giọng giải thích: “Lục tổng, lúc anh đi họp thì lễ tân gọi điện, báo rằng cô Hạ muốn gặp anh. Tôi cứ nghĩ là bà Lục nên mới không dám để bọn họ ngăn lại, để người đi thẳng lên đây.”

 

“Lúc cô ấy lên đến nơi thì tôi mới nhận ra đó là cô Hai nhà họ Hạ. Nhưng người cũng đã đến, hơn nữa cô ấy còn bảo có chuyện quan trọng muốn gặp anh. Tôi nghĩ dù sao cô ấy cũng là người nhà của bà Lục, không tính là người ngoài, cho nên tôi tự quyết định để cô ấy đợi trong phòng làm việc.”

 

Đầu mày cuối mắt của Lục Cẩn Phàm đều hàm chứa nụ cười lạnh lẽo: “Thư ký An cũng mắc sai lầm sơ đẳng này sao? Có lẽ tôi cần phải xem xét lại đánh giá của bên Mỹ về cô rồi.”

 

Vẻ mặt Thư ký An đông cứng, mất hai giây sau mới khẽ đáp: “Rất xin lỗi Lục tổng, sau này tôi sẽ không lặp lại sai lầm như vậy nữa. Bất kỳ người nào không phải là người có liên hệ đến công ty, tôi sẽ không tự ý để họ vào, càng sẽ không để họ vào phòng làm việc của anh.”

 

Lục Cẩn Phàm không hề biểu lộ cảm xúc: “Hạ Mộc Ngôn cũng là người không có liên hệ với công ty. Lúc cô ấy tới, cô định làm gì?”

 

Thư ký An không trả lời ngay, cô ta im lặng chốc lát rồi đáp: “Nếu là bà Lục đến, trước tiên tôi sẽ gọi điện thoại hỏi ý của Lục tổng. Sau khi hỏi ý xong tôi sẽ…”

 

“Hỏi ý?” Ánh mắt lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm rơi trên người Hạ Mộng Nhiên. Ngữ điệu anh nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, nói với thư ký An: “Đây mới là ý định thật sự của cô sao?”

 

Thư ký An rũ mắt xuống, giọng điệu vẫn bình tĩnh dịu dàng như trước: “Lục tổng, tôi không hiểu anh đang nói gì.”

 

“Ngoại trừ Hạ Mộc Ngôn, bất cứ người nào đến công ty muốn gặp tôi thì đều phải bảo họ gặp Thẩm Mục trước, nếu quan trọng thì mới bảo cậu ta cho người vào.” Lục Cẩn Phàm đút một tay vào túi quần, đứng trước cửa phòng, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, không nhanh không chậm: “Về phần thư ký An, có lẽ tôi phải xin chỉ thị với bên Mỹ, xem có cần để cô tiếp tục làm việc tại Lục thị hay không.”

 

Lục Cẩn Phàm dường như vô tình nhấn mạnh mấy chữ ‘xin chỉ thị’ kia khiến người khác vô cớ cảm thấy sợ hãi.

 

Thư ký An nhất thời mím môi, ngước mắt nhìn: “Nếu hôm nay Lục tổng cho rằng tôi để em gái bà Lục lên đây là quyết định sai lầm, thì anh có thể áp dụng chế độ xử phạt cho nhân viên. Trừ lần này, những ngày qua ở Lục thị, tôi vẫn luôn giữ vững bổn phận, trước giờ chưa từng gây ra bất cứ sai lầm nào. Lục tổng muốn đuổi tôi về Mỹ, hình như quá ích kỉ rồi thì phải?”

 

Lục Cẩn Phàm khẽ nhếch môi: “Tôi ích kỉ? Vậy hành động hôm nay của thư ký An là gì?”

 

“Tôi để cô Hạ đi lên cũng vì nghĩ cô ấy là em gái của bà Lục.” Thư ký An bình tĩnh giải thích.

 

“Để từ đó, cô có thể ngang nhiên mượn cớ này nói bóng nói gió, nhắc nhở tôi phải công tư phân minh ở công ty. Để từ đó, cho dù là Hạ Mộc Ngôn cũng phải được cô cho phép mới được bước vào cửa?” Lục Cẩn Phàm nheo mắt lại, cắt ngang lời cô ta. Trên mặt anh là nụ cười lạnh nhạt đơn thuần, nhưng lại khiến người ta không rét mà run.