Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1378




Chương 1378:

 

Cảm nhận được ánh nhìn của người đàn ông kia, Phong Lăng đang nằm trêи đất, mắt mở mắt ra, nhìn thẳng vào anh.

 

“Nằm trêи đất thỏa mái lắm à?”

 

“Cũng bình thường, quần áo quá dày nên không có cảm giác gì hết.”

 

“Vậy được! Vốn dĩ tôi còn định bảo tối mai cậu đi lấy thêm một cái giường xếp vào đây nhưng xem ra cũng không cần phải nhọc công như thế. Sau này, chỉ cần tôi vẫn còn ở đây một ngày thì ngày đó tôi ngủ giường, cậu nằm đất.”

 

Phong Lăng im lặng trong chốc lát, rốt cuộc cô vẫn ngồi dậy, giơ tay lên vuốt mái tóc rối bời vì lăn lộn nửa ngày của mình: “Lão đại anh có cần phải hành tôi thế không? Chỉ là đi ngủ thôi mà.”

 

Mặt Lệ Nam Hành không cảm xúc: “Đúng đấy, chỉ là đi ngủ mà thôi, cậu có cần đề phòng như đề phòng trộm cướp đến mức ngay cả đồ chống rét cũng không chịu cởi ra thế không?”

 

Phong Lăng bị câu phản pháo của anh làm cho cứng họng, cô mím môi, bỗng đứng bật dậy khỏi mặt đất: “Thôi bỏ đi, tôi không ngủ nữa, lão đại ngủ đi.”

 

Lệ Nam Hành nhìn bộ dáng như thể đã bị chọc tức của Phong Lăn, vừa định nói chuyện thì thấy Phong Lăng thuận tay cầm lấy một cái ghế xếp dựa quân dụng đến bên cửa lều. Cô đặt chiếc ghế cạnh cửa rồi ngồi xuống, không nhúc nhích nữa, nhìn bộ dạng này thì có lẽ cô không muốn ngủ nữa, định gác đêm giúp anh.

 

Lệ Nam Hành nhìn mái tóc có hơi rối bời kia rồi lại nhìn khuôn mặt tức giận cau có của cô, lông mày khẽ nhíu mại.

 

Anh chỉ muốn Phong Lăng cởi quần áo ra đi ngủ mà thôi, cho dù không cởi sạch thì cô cũng đâu cần phải mặc dày đến thế chứ. Đồ chống rét không thoáng khí nên sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ. Cô lại mặc bộ đồ to như thế, bất cẩn một chút thôi là có thể bị bí chết trong đó. Rõ ràng anh chỉ muốn tốt cho cô, rốt cuộc Phong Lăng giận cái gì cơ chứ?

 

“Không ngủ à?” Anh nhìn về phía kia cất giọng hỏi.

 

Phong Lăng không nói lời nào, kéo chiếc mũ đằng sau lên trùm kín đầu, trưng ra vẻ tai không nghe tâm không phiền.

 

Nhìn dáng vẻ này thì hình như cô nổi giận thật rồi. Lệ Nam Hành vô thức liếc xuống nền đất dưới giường.

 

Chẳng lẽ anh đã dùng sức quá mạnh?

 

Đêm khuya vắng vẻ, lặng thinh, kẻ ngồi trêи ghế, người nằm trêи giường, chẳng ai nói lời nào.

 

Chủ yếu là dù Lệ Nam Hành nói cái gì thì Phong Lăng cũng không thèm để ý, một lần rồi lại hai lần, cuối cùng người đàn ông kia cũng sĩ diện nên im lặng theo, không nói gì nữa, để mặc cô ngồi ở đấy.

 

Kết quả, qua nửa đêm, Lệ Nam Hành mở mắt ra, thấy Phong Lăng vẫn đang ngồi ở đó, đợi một lúc lâu mà chẳng thấy cô nhúc nhích gì cả, có lẽ cô đã ngủ thϊế͙p͙ đi ở trêи ghế rồi.

 

Lệ Nam Hành đứng dậy xuống giường, chậm rãi đi đến bên cạnh ghế tựa, anh rũ mắt xuống nhìn thì đúng là thấy Phong Lăng đã nhắm mắt lại ngủ được một lúc. Anh lại nhìn quần áo dày, nặng trêи thân thể và cái mũ cỡ lớn trùm trêи đầu cô. Với tính cảnh giác của Phong Lăng, nếu bây giờ anh bế “cậu ấy” lên giường thì chắc chắn “cậu ấy” sẽ tỉnh dậy.

 

Nhìn tư thế ngủ của “cậu ấy”, cho dù vẫn ngủ được một giấc nhưng sáng sớm mai tỉnh dậy, cổ của “cậu ấy” sẽ rất nhức mỏi.

 

Lệ Nam Hành thở dài, xoay người về giường, cầm một cái gối rồi quay lại chỗ của Phong Lăng, anh nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, nhét cái gối mềm mại vào vị trí sau cổ. Sau khi đám bảo rằng Phong Lăng được thoải mái hơn một chút khi kê gối thì anh mới buông tay.

 

 

Tuy Lệ lão đại đến còn mang theo lộc ăn cho bọn họ, thế nhưng cũng đồng nghĩa chuỗi ngày lười biếng của đám thanh niên đã chấm dứt.

 

Sáng sớm ngày hôm sau là buổi tập hợp, huấn luyện lần đầu tiên sau khi cả bọn đến núi Rogers. Thời tiết rét lạnh khiến cho mặt mũi của cả đám đều ửng đỏ, quan trọng là bọn họ còn không được phép mặc đồ chống lạnh, ngay cả Phong Lăng cũng thế, không ai là ngoại lệ. Dựa theo yêu cầu của Lệ lão đại, điều này là để giúp cơ thể họ không bị bệnh khi sống quá lâu trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp như thế này, nên mỗi ngày, họ nhất thiết phải tăng cường huấn luyện khả năng chịu đựng giá lạnh.

 

Buổi huấn luyện đầu tiên chỉ yêu cầu bọn họ cởi đồ chống rét, còn bên trong thì được mặc áo lông, đứng trong gió tuyết xem như là huấn luyện. Buổi tập hôm sau, tất cả phải cởi cả áo lông ra, đứng sừng sững trong gió tuyết một tiếng chỉ với một chiếc áo ba lỗ.

 

Loại huấn luyện vừa khổ vừa lạnh trông như không dành cho con người như thế này đều đã có trong quân đội của mỗi quốc gia. Trong quân đội đã có nhưng căn cứ XI ở thuộc Los Angeles có thời tiết nóng bức nên nhiều năm qua, họ chưa từng được tiếp xúc với nhiệm vụ ở khu vực cực lạnh như nơi đây. Vì thế về phương diện huấn luyện chịu đựng giá lạnh, họ vẫn chưa được huấn luyện một cách phù hợp.

 

Theo ý của Lệ lão đại, nhân lúc điều kiện ở chỗ này “tốt” như thế, vừa hay có thể làm một khóa huấn luyện khả năng chịu lạnh cho bọn họ. Cả đám người đều thầm gào, than, nhưng chẳng ai dám mở miệng, thốt ra một câu than thở nào. Dù sao theo lão đại sẽ có thịt ăn, nếu họ thật sự bị lạnh làm ngu người hay lạnh đến mức sinh bệnh thì chắc chắn lão đại sẽ chịu trách nhiệm, họ chẳng có gì để lo lắng.