Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1375




Chương 1375:

 

Phong Lăng âm thầm hít vào, lại nhìn cái giường thật sự đủ rộng để ngủ hai người, mí mắt giật liên hồi.

 

Nếu như lão đại thật sự định ở đây một khoảng thời gian thì cô phải nghĩ cách mang thêm một cái giường xếp vào đây, bằng không, cứ ngủ chung giường thế này thì thật sự không an toàn chút nào.

 

Dù sao cũng từng có vết xe đổ, lúc cô mang rượu vào phòng lão đại, rõ ràng anh vẫn đang tỉnh táo nhưng lại có thể làm này làm nọ với cô được. Nếu như anh cứ ở lại chỗ này, dù trong mắt Phong Lăng, Lệ lão đại không phải là kẻ háo sắc, nhưng cô chắc chắn hai người vẫn sẽ xảy ra chuyện.

 

Cô không thể ở chung với bảy người khác, nếu không họ sẽ dễ phát hiện ra cô không giống họ, nhưng nếu cô ở chung với lão đại thì càng nguy hiểm hơn. Trước mắt không thể đổi chỗ ở, cô cũng không thể quá trắng trợn đuổi lão đại sang bên kia…

 

Phong Lăng cảm thấy tim mình mệt quá, cô lại cúi người xuống, thế nhưng không còn dám âm mưu lấy chiếc vali dưới gầm giường ra nữa. Bởi vì vừa rồi, có lẽ Lệ lão đại đã để ý đến động tác của cô, đợi đến lúc anh ra lại thấy chiếc vali này đã bị dời khỏi vị trí cũ thì chắc chắn sẽ nghi ngờ, không bằng cứ để yên dưới đó đi.

 

Cho dù cô muốn quấn băng nịt ngực thì cũng phải chờ lúc anh ra khỏi lều vào ngày mai.

 

Cô lại nhìn bộ đồ chống rét ở trêи người mình, đứng sững cạnh giường một hồi. Khi nghe thấy tiếng nước vang lên trong phòng tắm đơn sơ, cô lại nhớ đến câu nói của Lệ Nam Hành hôm đó: “Cậu nghĩ tôi vào phòng tắm để làm gì?”

 

Vành tai Phong Lăng bỗng dưng đỏ lên, cô xoay người đi ra ngoài. Sau khi chạy vòng quanh lều bốn, năm vòng, Phong Lăng ngồi bệt xuống nền tuyết trắng xóa, tiếp đó, cô nằm ngửa ra, nằm trong đống tuyết, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.

 

Tuy đây là biên giới nào đấy của bang Montana thuộc Mỹ, tuy có rất nhiều sườn núi dựng đứng, vách núi cheo leo, tuy ở đây rất lạnh, rét buốt nhưng chung quy vẫn là dưới cùng một bầu trời. Cho dù là ở Los Angeles hay ở đây, những vì sao trong đêm đen vẫn chẳng hề thay đổi.

 

Cô nằm rất lâu, nhưng giá rét ngập trời khiến người ta không tài nào ngủ được. Phong Lăng chỉ nhìn những làn khói trắng do cô thở ra, chẳng hề nhúc nhích gì.

 

Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân bình bịch ở bên tai, đó là tiếng bước chân cô đã nghe quen ở chỗ này mấy ngày nay.

 

Phong Lăng còn chưa kịp quay mặt sang sang nhìn thì Lệ Nam Hành đã lọt vào tầm mắt của cô.

 

Anh đã tắm xong, cũng đã thay quần áo, chỉ mặc đồng phục chiến đấu màu đen hơi dày, không mặc đồ chống rét. Hai tay đút túi quần, chân đạp lên nền tuyết tràn đầy mặt đất, từ từ đi đến cạnh cô. Lệ Nam Hành nhìn “cậu” thiếu niên đang nằm dưới đất: “Sao thế? Ngại tôi chiếm giường nên cậu muốn lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu à?”

 

Phong Lăng ngồi bật dậy, đưa tay phủi phủi tuyết trêи tay áo và đùi xuống, sau đó cô ôm quần áo dày nặng trêи người, cựa quậy đứng dậy khỏi nền tuyết. Cô phủi hết tuyết trêи người xuống rồi ngửa đầu nhìn Lệ Nam Hành hỏi: “Lão đại, anh tắm xong rồi à?”

 

Lệ Nam Hành liếc cô: “Ừ, cậu không vào tắm à?”

 

“Tôi không tắm đâu.” Phong Lăng vừa nói vừa tránh né ánh mắt của anh. Cô đi về phía lều, giọng nói có chút lúng túng: “Điều kiện ở miệng núi Rogers này không thể tốt bằng trong căn cứ. Cho dù không thiếu nước, tắm rửa cũng rất thuận tiện nhưng mỗi ngày tắm hai ba lần thì xa xỉ quá. Hơn nữa, ở chỗ thế này, thân thể cũng không đổ mồ hôi, người hoàn toàn sạch sẽ, không tắm một, hai lần cũng không sao.”

 

Lệ Nam Hành nhìn con gấu đen nhỏ đang xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến cửa lều, ậm ờ vài câu rồi đi thẳng vào trong, thì buồn cười. Sau khi đảm bảo tối hôm nay Phong Lăng sẽ không muốn tắm, anh cũng không nói gì, xoay người trở vào.

 

Nhiệt độ trong lều vẫn được coi là ấm, Lệ Nam Hành cởi áo khoác đồng phục chiến đấu màu đen ra, chỉ mặc chiếc áo phông màu đen và quần đùi rồi nằm xuống giường, lưng vừa chạm giường, anh lại thử độ cứng của chiếc giường dưới lưng, cảm thấy cũng không tệ lắm. Để chống lạnh và nằm ngủ thoải mái, giường đệm này cũng khá dày, nằm lên rất thích. Trước mắt không thể đổi chỗ ở, cô cũng không thể quá trắng trợn đuổi lão đại sang bên kia…

 

Phong Lăng cảm thấy tim mình mệt quá, cô lại cúi người xuống, thế nhưng không còn dám âm mưu lấy chiếc vali dưới gầm giường ra nữa. Bởi vì vừa rồi, có lẽ Lệ lão đại đã để ý đến động tác của cô, đợi đến lúc anh ra lại thấy chiếc vali này đã bị dời khỏi vị trí cũ thì chắc chắn sẽ nghi ngờ, không bằng cứ để yên dưới đó đi.

 

Cho dù cô muốn quấn băng nịt ngực thì cũng phải chờ lúc anh ra khỏi lều vào ngày mai.

 

Cô lại nhìn bộ đồ chống rét ở trêи người mình, đứng sững cạnh giường một hồi. Khi nghe thấy tiếng nước vang lên trong phòng tắm đơn sơ, cô lại nhớ đến câu nói của Lệ Nam Hành hôm đó: “Cậu nghĩ tôi vào phòng tắm để làm gì?”

 

Vành tai Phong Lăng bỗng dưng đỏ lên, cô xoay người đi ra ngoài. Sau khi chạy vòng quanh lều bốn, năm vòng, Phong Lăng ngồi bệt xuống nền tuyết trắng xóa, tiếp đó, cô nằm ngửa ra, nằm trong đống tuyết, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.

 

Tuy đây là biên giới nào đấy của bang Montana thuộc Mỹ, tuy có rất nhiều sườn núi dựng đứng, vách núi cheo leo, tuy ở đây rất lạnh, rét buốt nhưng chung quy vẫn là dưới cùng một bầu trời. Cho dù là ở Los Angeles hay ở đây, những vì sao trong đêm đen vẫn chẳng hề thay đổi.

 

Cô nằm rất lâu, nhưng giá rét ngập trời khiến người ta không tài nào ngủ được. Phong Lăng chỉ nhìn những làn khói trắng do cô thở ra, chẳng hề nhúc nhích gì.