Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1305




Chương 1305:

 

Nhưng Phong Lăng cũng vẫn nghe ra hàm ý trong lời nói này của anh, đây là cảnh cáo cô sau này phải giữ khoảng cách với Kiều Phỉ.

 

Kiều Phỉ là phó huấn luyện viên của đội bắn tỉa, bình thường ngoại trừ lúc huấn luyện quả thực cũng không có quá nhiều tiếp xúc, lúc này bỗng nhiên nhắc nhở cô giữ khoảng cách là sao?

 

Cùng lắm cũng chỉ có lần trước ở trên hải đảo được Kiều Phỉ cứu tỉnh, sau đó là hôm nay ở đây nói chuyện bị anh bắt gặp thôi mà.

 

Kiều Phỉ ở bên cạnh ho khan, hắng giọng nói: “Lão đại, Phong Lăng là thành viên đội bắn tỉa, bị thương ở trước mặt tôi, tôi quan tâm vài câu cũng là chuyện nên làm, lời này của anh tôi không thích nghe đâu.”

 

Lệ Nam Hành đợi Phong Lăng trả lời mà lại nghe thấy Kiều Phi lên tiếng, anh chợt nở nụ cười, nhưng đáy mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng, trong nháy mắt anh liếc nhìn về phía Kiều Phỉ, dường như có thể khiến cả người anh ta đông thành kem que cắm sâu vào hốc tường: “Hai người đàn ông trưởng thành kéo nhau vào trong hành lang thầm thầm thì thì, đây là quan tâm sao?”

 

Anh đang cố tình nhắm vào Kiều Phỉ đấy à?

 

Phong Lăng nhìn cảnh tàn sát khốc liệt, không hiểu vì sao trong ánh mắt hai vị lão đại, một người lạnh lùng hờ hững, một người cười như không cười, lắc cổ tay hơi đau nhức vì bài huấn luyện ban nãy của mình. Mưa bên ngoài đã ngừng từ lâu, nhưng người cô lại ướt nhẹp, trông vô cùng nhếch nhác, không giống cậu chủ nhà họ Lệ bên cạnh này, cho dù mặc đồng phục chiến đấu giống như mọi người nhưng vẫn toát ra vẻ cao quý xa hoa.

 

Chỉ cần đứng bên cạnh thôi cũng sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực chồng chất, lạnh lẽo không gì sánh được.

 

Hơn nữa bên cạnh còn có Kiều Phỉ lúc nào cũng tươi cười nhưng thực ra xuất thân cũng không đơn giản, Phong Lăng chỉ cảm thấy bất kể giới tính của mình bị lão đại biết hay là bị Kiều Phỉ biết thì đều là chuyện vô cùng phiền phức.

 

“Lão đại, Huấn luyện viên Kiều, người tôi vẫn đang ướt, có thể cho tôi về tắm rửa trước được không? Bằng không ngộ nhỡ ngày mai bị cảm lạnh thật, tôi sợ mình sẽ thật sự ngất xỉu trên sân huấn luyện, đến lúc đó lại làm mất hết mặt mũi của đội bắn tỉa.” Phong Lăng xoay cổ tay xong, lại giơ tay lên ấn bả vai của mình.

 

“Vậy về tắm rửa trước đi, Los Angeles sắp vào Thu rồi, mưa Thu rất lạnh, đừng để bị cảm.” Kiều Phỉ hoàn toàn không đếm xỉa tới ánh mắt chẳng có độ ấm nào của Lệ Nam Hành, nhìn sang Phong Lăng cười, rồi khoát tay với cô, ý bảo cô có thể đi lên được rồi.

 

Phong Lăng cũng không thèm đợi Lệ lão đại mở miệng mà đã xoay người bước nhanh lên lầu.

 

Lệ Nam Hành nhìn bóng lưng của tên nhóc đã hoàn toàn không để mình vào mắt kia, ánh mắt trở nên thâm trầm.

 

Chỉ trong hai phút ngắn ngủi nhưng Kiều Phỉ lại cảm thấy dường như mình đã trải qua cả một thế kỷ, nghe thấy tiếng bước chân xa dần trên lầu, anh ta nở nụ cười: “Lão đại, anh cũng biết tính tình của tôi rồi đấy. Trong căn cứ, bình thường tôi đối xử tốt với tất cả mọi người, hiện tại dù gì Phong Lăng cũng là người dưới quyền của tôi, mỗi ngày nhìn bọn họ huấn luyện thì ít nhiều gì tôi cũng có tình cảm, nhưng lão đại anh bình thường chẳng thân thiết với ai, tại sao bỗng nhiên lại đối xử đặc biệt với Phong Lăng thế…”

 

Lệ Nam Hành nhét tay vào túi quần, sắc mặt lạnh như băng, hỏi vặn lại: “Đặc biệt chỗ nào?”

 

“Mặc dù quả thật dáng dấp của tên nhóc Phong Lăng này trắng trẻo, nhỏ nhắn như con gái, nhưng dù sao hai người cũng là đàn ông, lão đại anh tuyệt đối đừng đặt sự thương hương tiếc ngọc ở nhầm chỗ. Bình thường trong căn cứ mọi người đã quen ăn chay, tôi cũng có thể hiểu được nỗi cô đơn trong lòng lão đại anh, nhưng tên nhóc Phong Lăng này vừa nhìn đã biết là thẳng, cho dù lão đại có suy nghĩ muốn cong thì người ta cũng chưa chắc sẽ thuận theo anh đâu.”

 

Khóe môi lạnh lùng của Lệ Nam Hành khẽ hé mở, thốt ra bốn chữ không nhiều không ít: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

 

“Vậy thì tốt, dù sao thì lão đại cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lệ, mấy ông cụ đều đang đợi anh cưới một cô vợ về sinh chắt trai hoặc là chắt gái cho bọn họ bế, ngộ nhỡ lão đại lại cong thì…” Kiều Phỉ chưa nói xong, nhưng lại làm ra vẻ mặt nói đến chỗ quan trọng thì ngừng, chỉ nở nụ cười đầy sâu xa.

 

Lệ Nam Hành không tiếp tục nhìn anh ta nữa mà xoay người đi thẳng lên lầu.

 

Lệ lão đại và các thành viên đội bắn tỉa đều ở trong tòa nhà này, còn Kiều Phỉ thì ở nơi khác nên đương nhiên cũng không có lý do đi lên, nhưng anh ta lại nhớ tới dáng vẻ không thèm quay đầu lại của Phong Lăng ban nãy và cả vẻ mặt bình thản không gợn sóng của Phong Lăng trước mặt Lệ lão đại.

 

Có lẽ lão đại thật sự không biết chuyện cô là con gái.

 

Nhưng Lệ Nam Hành là ai?

 

Một người lạnh lùng tới mức như kẻ thờ ơ lạnh nhạt đứng ngoài thế tục, mặc dù thời gian ở chung với Phong Lăng cộng lại thực tế cũng không tính là nhiều lắm, nhưng với độ nhạy bén của Lệ Nam Hành, anh không thể không phát hiện ra hoặc là chưa từng nghi ngờ điều gì đó.

 

Sau khi suy nghĩ một hồi, Kiều Phỉ vẫn cầm di động lên, xoay người bước ra ngoài.