Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1280




Chương 1280:

 

Anh định quay lại chỗ ghế sofa thì chợt dừng chân, quay đầu lại nhìn Phong Lăng đang mang vẻ mặt “mình cũng không thể kiểm soát cân nặng và cơ bắp của mình được”, nói: “Cậu không ngủ được, tôi đưa cậu ra ngoài đắp thịt?”

 

Phong Lăng hơi giật mình: “Đắp thịt thế nào?”

 

“Lúc nãy tới đây tôi thấy gần bệnh viện có một con đường bán đồ ăn vặt, món ăn vặt địa phương của Mỹ và món ăn vặt kiểu Trung đều có hết, cậu muốn đi nếm thử không?”

 

Phong Lăng vừa nghe như thế liền đứng bật dậy, cầm áo khoác của mình lên choàng bên ngoài. Dù sao bây giờ cũng đang là mùa hè, buổi tối cũng không lạnh. Sau đó cô lại đi đôi dép xỏ ngón do Tiểu Hứa mua để ở bên giường, cầm điện thoại di động lên đi theo Nam Hành ra ngoài.

 

Căn cứ XI nằm ở ngoại ô thành phố Los Angeles, tuy điều kiện của căn cứ rất tốt nhưng cách thành phố rất xa, bình thường mọi người cũng không có cơ hội được đi dạo trên đường phố nhỏ kiểu này.

 

Tuy Phong Lăng cũng không có quá nhiều hứng thú với những nơi này nhưng dù sao cô cũng không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút vẫn tốt hơn cứ nằm trong bệnh viện.

 

Bác sĩ cũng đã nói mỗi ngày cô chỉ cần tiếp nhận điều trị và xông khí dung đúng giờ là được, không cần dùng dao, không cần phẫu thuật, không cần tiêm thuốc, chỉ cần khi bác sĩ tới kiểm tra cô ngoan ngoãn nằm trong phòng bệnh là được, thời gian còn lại Phong Lăng có thể tự do đi lại. Hơn nữa, cô cũng không mong manh dễ vỡ đến thế, với chút bệnh vặt này thì cô vẫn có thể tiếp tục nhận nhiệm vụ bất cứ lúc nào, huống chi hiện giờ chỉ là xuống lầu dạo phố ăn khuya mà thôi.

 

Lệ Nam Hành đã đi đến trước cửa, đứng ở bên ngoài nhìn cô.

 

Phong Lăng đi nhanh tới, vẻ mặt đúng là không hề buồn ngủ chút nào: “Lão đại, tôi cứ khoác áo lên rồi ra ngoài thế này là được nhỉ? Đồng phục bệnh nhân ở bên trong cũng khỏi thay, thay tới thay lui phiền lắm.”

 

Anh nhìn bộ quần áo trên người Phong Lăng từ trong ra ngoài đều rộng thùng thình: “Ừm!”

 

Hai người đi ra ngoài, để tránh ánh mắt của y tá trực ban, Phong Lăng còn cố ý quẹo vào phòng vệ sinh công cộng trước, đợi đến khi y tá xoay người vào trong phòng làm việc để lấy đồ thì cô mới nhanh chóng chạy tới chỗ thang máy.

 

Vào trong thang máy, Lệ Nam Hành liếc nhìn Phong Lăng đứng kế bên: “Cậu muốn ăn gì?”

 

Phong Lăng nghe thấy anh hỏi bỗng mỉm cười, nhích tới gần anh một chút, tâm trạng nhẹ nhàng và vui vẻ nói: “Không phải anh nói có đồ ăn vặt đặc trưng của Mỹ, còn có món ăn kiểu Trung nữa à? Tôi chưa ăn vặt bao giờ, đi xem trước rồi tính.”

 

Anh nào biết cô đã sống mười mấy năm mà còn chưa từng ăn mấy món ăn vặt đó, hiếm khi muốn thử một lần nên đại khái cô cũng có chút hưng phấn. Chỉ là bản tính của Phong Lăng cũng không giỏi thể hiện cảm xúc hưng phấn ra ngoài, vì vậy chỉ có đôi mắt là dường như sáng bừng lên.

 

Nam Hành nhìn cô một lát, không nói gì nhưng khóe môi lại hơi cong lên, ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra.

 

Lúc thang máy xuống đến lầu một, người đàn ông bước ra ngoài trước, Phong Lăng cũng vội vàng bước nhanh ra theo anh. Chắc tại hiếm lắm mới hưng phấn được một lần, Phong Lăng quá vui nên khi ra khỏi thang máy đã không chú ý dưới chân, cô bất cẩn giẫm lên chỗ nằm giữa thang máy và nền nhà lát đá cẩm thạch bên ngoài, mũi chân bị kẹt bên trong, chiếc dép xỏ ngón trên chân trái tuột khỏi chân bay ra ngoài. Người cô lảo đảo, lao “rầm” vào Lệ Nam Hành đi phía trước, mũi va mạnh vào tấm lưng dày rộng rắn chắc của anh.

 

Lệ Nam Hành không ngờ tới tình huống ở phía sau, suýt chút nữa đã bị cô đẩy ngã xuống cầu thang bằng đá cẩm thạch phía trước thang máy, may mà anh kịp nắm lấy tay vịn cầu thang, giữ thăng bằng.

 

Phong Lăng sợ hãi ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt không biểu cảm của Lệ Nam Hành.

 

Anh nheo mắt: “Hấp ta hấp tấp, tôi không ở phía trước thì cậu muốn té thẳng xuống đó sao?”

 

Mũi Phong Lăng còn phảng phất nhiệt độ trên lưng người đàn ông, không biết sao tim mình lại đập thình thịch thình thịch. Nghe anh hỏi, cô mới ho một tiếng, cúi người nhặt chiếc dép xỏ ngón vừa rơi ra khỏi chân: “Tôi không cố ý.”

 

Cô vừa đi dép vừa nhìn cầu thang đá cẩm thạch phía trước.

 

Bệnh viện lớn nhất Los Angeles rất sang trọng, một phần của lầu một được đào sâu xuống để tạo thành một sảnh chính cực lớn của bệnh viện, từ chỗ này phải đi xuống thêm bốn, năm cái cầu thang nữa thì mới tới.

 

Nghĩ lại chuyện khi nãy, nếu Lệ Nam Hành không đứng vững, nếu cảnh tượng cô lăn thẳng từ trên cầu thang này xuống xảy ra…

 

Phong Lăng không nhịn được bỗng bật cười.

 

Cô nào biết lúc này Lệ lão đại đang cúi đầu nhìn mình, cũng không chú ý tới anh nhìn từ trên cao xuống có thể nhìn thấy xương quai xanh của cô bên dưới bộ đồng phục bệnh nhân rộng rãi.

 

Cổ áo của thiếu niên mở rộng, cô ngồi chồm hỗm như vậy, vùng xương quai xanh lọt hết vào trong mắt người đàn ông.