Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1278




Chương 1278:

 

Nhưng chính người đàn ông này, người đàn ông mà cô đã vô tình chọc phải khi còn ở cô nhi viện, Phong Lăng thật sự không ngờ mấy năm sau mình sẽ lại tiếp xúc với anh nhiều như vậy. Cô trưởng thành trong căn cứ XI, cũng giống như lớn lên dưới đôi cánh hùng mạnh của người đàn ông này vậy.

 

Dường như nhận ra ánh mắt hơi “khác lạ” của cậu trai trẻ, Lệ Nam Hành đứng bên cửa sổ hơi dừng động tác lại, quay đầu nhìn cô: “Cậu nhìn gì?”

 

Phong Lăng: “Lão đại, bên cạnh có phòng nghỉ, Tiểu Hứa nói trong phòng có hai cái giường, để anh ngủ trên sofa có vẻ thiệt thòi cho anh quá. Hay là anh sang phòng bên cạnh ngủ với Tiểu Hứa đi.”

 

Lệ Nam Hành nheo mắt lại: “Trong phòng nghỉ đó còn gì khác ngoài giường không?”

 

Phong Lăng: “Chắc là có phòng vệ sinh.”

 

“Câu bảo tôi ngủ cạnh phòng vệ sinh?”

 

“…”

 

Phong Lăng ngập ngừng rồi nói tiếp: “Nếu lão đại thật sự muốn ngủ ở đây, chắc chắn tôi không thể để anh chịu thiệt được, anh ngủ trên giường này đi, tôi ngủ ở sofa.”

 

Giọng của Lệ Nam Hành lạnh lùng: “Tôi đang khỏe mạnh thế này, cậu bảo tôi ngủ trên giường bệnh, muốn trù ẻo tôi à?”

 

“… Tôi chỉ không thể nhìn lão đại ngủ trên ghế sofa mà thôi, nếu không thì bảo bệnh viện sắp xếp cho anh một phòng nghỉ riêng sang trọng một chút? Hoặc là gần đây chắc hẳn có khách sạn, lão đại đến ở một đêm đi.”

 

“Không cần lằng nhằng như thế, chỗ này rất tốt rồi.” Người đàn ông xoay người lại ngồi xuống ghế sofa, tư thế ngồi xuống khiến cho cặp chân thon dài rắn chắn của anh hơi mở rộng ra, cái khăn tắm nhỏ như vậy gần như đã sắp che không được quang cảnh tượng trên đùi anh nữa rồi.

 

Phong Lăng cố gắng giữ sắc mặt bình tĩnh mà dời ánh mắt đi. Cô không nói gì thêm, chỉ im lặng nằm trên giường, ánh mắt lại càng không dám liếc nhìn nửa người trên của Lệ Nam Hành thêm nữa, rất sợ nhìn thấy cái gì đó không nên nhìn.

 

Có lẽ là vì không khí trong phòng bệnh quá yên tĩnh.

 

Hoặc do Phong Lăng đã quen ở một mình trong phòng.

 

Trong căn phòng không lớn cũng không nhỏ này, cô vừa nhắm mắt vào là như có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn, ổn định của người đàn ông, lại có vẻ cực kỳ dễ nghe trong đêm khuya yên tĩnh.

 

Từ trước đến nay, Phong Lăng chưa từng biết được rằng tiếng hít thở của một người mà cũng có thể thu hút sự chú ý của cô như vậy.

 

Phong Lăng nhắm mắt lại một lát, không dám nhìn về phía ghế sofa, nhưng tai vẫn có thể nghe được âm thanh khe khẽ như là người đàn ông trên ghế sofa đổi vị trí ngồi, chắc là anh đang dựa vào phần đệm gần đó. Phong Lăng nhớ tới tác phong làm việc ngày thường của Lệ lão đại, phỏng chừng lúc này anh đang thoải mái duỗi tay duỗi chân, thả lỏng cơ thể dựa sofa. Lát sau, cô lại nghe thấy âm thanh nhấn phím điện thoại, nhưng chỉ vang lên mấy tiếng rồi im lặng trở lại. Chắc hẳn Lệ lão đại sợ cô cảm thấy ồn ào nên chỉnh âm thanh bàn phím điện thoại của mình thành im lặng.

 

Sau một hồi cứ nằm cứng ngắc như vậy, Phong Lăng trở mình trên giường.

 

“Vẫn chưa ngủ?” Giọng của anh vang lên ngay sau đó, trong đêm tối yên tĩnh nghe có vẻ bình tĩnh mà lãnh đạm.

 

Phong Lăng đưa lưng về phía người đàn ông trên ghế sofa, mở mắt ra, khẽ nói: “Ừm, ngủ ngay đây.”

 

“Khó chịu chỗ nào à?”

 

“Không có, hôm nay đã làm xông khí hai lần, cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, chắc chỉ cần một tuần là có thể xuất viện được, tôi thấy không nghiêm trọng lắm.”

 

“Bác sĩ bảo cậu nằm viện quan sát một tuần, vậy thì cứ nằm ở đây một tuần, căn cứ có thêm cậu hay không cũng chẳng sao cả, cứ yên tâm dưỡng thương, không cần vội về.”

 

Sau khi người đàn ông nói xong, phòng bệnh lại một lần nữa quay về vẻ yên tĩnh vốn có của nó.

 

Phong Lăng không nói nữa, chỉ nhắm mắt lại.

 

Khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, ngoài cửa phòng truyền tới tiếng gõ cửa khe khẽ, tiếp đó Tiểu Hứa bước vào. Thấy Phong Lăng nằm trên giường không biết đã ngủ hay chưa, Tiểu Hứa bèn rón rén đi tới, đặt bộ quần áo vừa mua được lên ghế sofa.

 

“Lão đại, anh thử xem bộ quần áo này có vừa không, tôi mua theo size bình thường anh mặc, chắc là vừa đó.”

 

“Ừ, được rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi.” Lệ Nam Hành lấy quần áo trong túi ra, ra hiệu cho Tiểu Hứa về phòng bên cạnh nghỉ ngơi sớm chút.