Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1262




Chương 1262:

 

“Cũng không tính là nguy hiểm, nhưng vì là chuyện của ngài Ritter – thị trưởng bang Foye nên đúng là khá phiền phức. Thứ nhất, ông ta là em trai ruột của tổng thống, thứ hai, cả nhà họ đều bị bắt cóc cùng lúc, trong đó có một đứa bé xui xẻo cũng bị bắt đi luôn. Người lớn có thể nghe theo sự sắp xếp của chúng ta phối hợp hành động cứu viện, nhưng trẻ nhỏ thì rất khó, nhất là mấy đứa nhóc đã chịu kích động sợ hãi đến tột độ ấy.” Hàn Kính như có điều trăn trở: “Nhiệm vụ lần này chỉ có thể dùng trí để thắng, đến lúc đấy cứ nghe theo sắp xếp của Lệ lão đại thì sẽ không sao đâu.”

 

Suốt quá trình đều nghe theo sắp xếp của lão đại?

 

Lão đại cũng đồng hành cùng họ trong suốt quá trình?

 

Vì thế, lần này đi cũng đồng nghĩa với việc đây là lần đầu tiên Phong Lăng làm nhiệm vụ cùng với Lệ lão đại dù đã vào căn cứ lâu như thế.

 

 

Nhiệm vụ kiểu này vốn dĩ chẳng cho người ta nhiều thời gian để nghỉ ngơi, Lệ lão đại chỉ để Phong Lăng về chỗ ở chuẩn bị vài tiếng.

 

Rạng sáng ,mặt trời còn chưa lên, sắc đêm vẫn còn vương lại, nhưng trong căn cứ XI đã vang lên hồi chuông tập hợp.

 

Phong Lăng đã thay xong trang phục chiến đấu chống đạn từ sớm, bên hông còn giắt theo một túi chống nước tiện lợi màu đen nho nhỏ, sau khi vừa nghe thấy tiếng chuông là lập tức mở cửa bước nhanh ra ngoài.

 

Kết quả, cô vừa đi ra đã thấy Nam Hành đứng đợi sẵn ở bên ngoài.

 

Bộ đàm trên tay Nam Hành sáng lên, anh liếc mắt nhìn cô, không nói gì. Sau khi nhấc bộ đàm lên nói vài câu thì lại buông xuống, anh đánh mắt ra hiệu cho Phong Lăng theo sau mình rồi xoay người rời đi.

 

“Lão đại, giờ đi thẳng đến nơi làm nhiệm vụ sao?”

 

“Tập hợp ở bãi đậu trực thăng trước đã.”

 

Nam Hành lại nhấc bộ đàm lên ra lệnh tất cả các thành viên thực thi nhiệm vụ lần này thống nhất cùng đi đến bãi đậu trực thăng, kể cả Phong Lăng theo sát phía sau anh cũng chẳng hỏi thêm câu nào nữa, hai người bình tĩnh nghiêm nghị đi về cùng một phía.

 

Cô đi theo Lệ Nam Hành vòng qua sân huấn luyện nhanh như gió, lại chạy ngang qua đường lớn phía sau phòng họp, cuối cùng cũng thấy được bãi đậu trực thăng rộng lớn trước mắt.

 

Tuy năng lực ứng đối của Phong Lăng không tệ, nhưng cô chưa từng tham gia trực tiếp vào nhiệm vụ nào quá nguy hiểm và quan trọng như thế này. Vì thế giờ khắc này đa phần cô đều sẽ nghe theo sắp xếp của lão đại cùng các huấn luyện viên khác chứ không tự ý hành động.

 

Cô cũng biết bây giờ không phải lúc để hỏi này hỏi nọ, chỉ là lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ cùng rất nhiều thành viên cấp một trong căn cứ và các huấn luyện viên bao gồm cả Lệ lão đại, cô cảm thấy tim đập như sấm trước khi ra quân.

 

Nhưng không phải vì sợ, tim đập nhanh đến thế là vì cái gì đến bản thân cô cũng không nói thành lời được.

 

Bãi đậu trực thăng nằm ở khoảng đất trống lớn nhất trong căn cứ, cách rất gần với tháp tín hiệu trên không của căn cứ.

 

Mười chiếc trực thăng xếp hàng chỉnh tề đậu ngay giữa bãi đất trống.

 

Lệ Nam Hành hô lên: “Tập hợp!”

 

Toàn bộ thành viên dùng tốc độ ánh sáng chạy đến đứng trước trực thăng thành một hàng thẳng tắp chuẩn mực.

 

Cùng lúc đó, trong bộ đàm lại truyền tới chỉ thị từ đại sảnh trong căn cứ: “Lấy tháp tín hiệu làm chuẩn, hướng năm giờ, bay thẳng hơn ba trăm dặm sẽ đến thành phố bang Foye. Gia đình thị trưởng đang bị bắt cóc ở quanh khu đó, bất cứ lúc nào cũng có thể bị di dời vị trí, cần nhanh chóng bay đến.”

 

Chiếc trực thăng thứ nhất dẫn đường đã xoay về hướng năm giờ của tháp tín hiệu rồi bay đi trước, chiếc trực thăng thứ hai thứ ba cũng lập tức bám sát theo trên không trung, chuẩn bị cho nhiệm vụ cứu viện.

 

Dù thế nào Phong Lăng cũng là người mới, hơn nữa còn là lần đầu tham gia vào nhiệm vụ như thế này. Để tránh xảy ra sai lầm không đáng có, hiển nhiên cô phải đi theo người mà mình vừa quen thuộc lại vừa ưu tú trên mọi phương diện. Vì thế, cô ngồi chung trực thăng với Hàn Kình, Kiều Phỉ và Lệ Nam Hành.

 

Nam Hành nói vào bộ đàm từng chữ rành mạch rõ ràng: “Xung quanh vị trí khu nhà kho nhốt người bị bắt cóc có mai phục không? Xung quanh kho có bao nhiêu người? Bao nhiêu chiếc xe? Gần khu đó có người từ lúc nào, liên tục kiểm tra xem dưới đất có bố trí mai phục hay không.”