Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1260




Chương 1260:

 

Thấy dáng vẻ dù là đang ở trong hay ở ngoài đều dùng thái độ giải quyết việc công của Phong Lăng, Nam Hành lại liếc cô một cái, vừa lúc Phong Lăng cũng đang nhìn anh. Nhưng kể từ khi cô vô tình nghe được lời thừa nhận của anh, ánh mắt cô đã không còn lạnh lẽo đến mức bài xích như trước nữa, mà hoàn toàn đối đãi với anh như một lão đại tôn kính và là lãnh đạo của căn cứ.

 

Nam Hành vừa đi đến phòng họp của căn cứ vừa nghiêng đầu châm thuốc hút, đồng thời cất tiếng nói: “Năm người các cậu huấn luyện thêm một tháng nữa, một tháng sau nếu thành tích súng trường và xạ kích xuất sắc vượt trội thì có thể tiến hành khóa huấn luyện súng ngắm xa thật sự. Mấy ngày huấn luyện vừa rồi, cậu có ý kiến gì với bốn người còn lại không?”

 

Phong Lăng vừa đi cạnh anh vừa đáp: “Ý kiến của tôi?”

 

“Năm người các cậu đều sẽ được hỏi đáp riêng như thế này. Tuy năm người tự tạo thành một đội bắn tỉa, nhưng đồng thời cũng là đối thủ của nhau trong một giai đoạn. Chỉ có người xuất sắc hơn bốn người còn lại mới được coi trọng, cũng sẽ có khóa học một kèm một đội. Ở phương diện súng ngắm xa này, không phải ai cũng có thể dễ dàng khống chế được. Sở dĩ bây giờ chưa để các cậu tiếp xúc trực tiếp với súng ngắm cũng là vì phải đợi đến lúc năm người các cậu đều đạt được yêu cầu.”

 

Nói đến đây, Nam Hành kẹp thuốc đưa lên bên môi ngậm lấy rồi híp mắt, thuận tiện mở cúc tay áo ra, sau đó lại xắn ống tay áo của trang phục chiến đấu đen tuyền lên cao, để lộ ra một vết sẹo lờ mờ không quá rõ ràng nhưng lại chiếm diện tích rất lớn.

 

Trước đây Phong Lăng không chú ý lắm, vết sẹo ở chỗ như thế cũng khó phát hiện, đây là lần đầu tiên cô thấy vết sẹo trên tay của anh, không ngờ nó lại lớn đến thế.

 

“Đây chính là hậu quả khi chưa quen với súng trường và chưa đạt chỉ tiêu ở các hạng mục mà đã tự ý xách súng ngắm đi thể hiện đấy.” Nam Hành cứ để lộ một cánh tay như thế, tay kia thì lấy điếu thuốc xuống, vừa đi vừa thản nhiên nói: “Năm mười hai tuổi, tôi tự cho mình lớn lên trong căn cứ XI từ nhỏ, thứ nào cũng chơi được hết. Đến lúc tôi muốn thử súng ngắm, vì vẫn chưa luyện được kỹ thuật bắn súng chính xác, hơn nữa cũng không biết làm sao để phòng ngừa nguy hiểm khi phía sau súng bốc cháy, cho nên khi lẻn vào kho súng ống, trộm cây súng bắn tỉa mà thầy tôi hay dùng ra nã thử hai phát, phía sau thân súng bỗng bốc cháy, thế lửa phun trực tiếp từ sau ra khiến tay tôi bị thương ngay vị trí liền kề với báng súng.”

 

Nam Hành lại thuận tay kéo ống áo xuống rồi nói: “Lúc trước chỉ có thể công nhận là tôi tốt số, vì không biết dùng súng ngắm nhưng vẫn bắn bừa được đạn ra ngoài. Nếu đạn không được xếp đúng vị trí thì nó sẽ bắn ra từ phía sau xuyên thẳng qua cánh tay tôi, cũng đồng nghĩa với việc phế bỏ một cánh tay.” Cùng lúc đó anh lại lạnh lùng nhếch môi lên: “Vết bỏng do súng không giống với mấy vết thương ngoài da khác. Cho dù nhà họ Lệ có bản lĩnh hơn nữa, mời được các bác sĩ từ khắp nơi trên thế giới đến trị liệu thì cuối cùng cũng chỉ có thể khiến miệng vết thương trông dữ tợn này mờ đi. Nhưng khi nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy được lớp da mới khác màu với nước da sẵn có. Cho dù không phải sẹo lồi, từ đó đến nay cũng không gây ra ảnh hưởng gì, nhưng bài học chưa am hiểu tường tận mà đã táy máy động vào các loại súng ống cỡ lớn năm mười hai tuổi, cả đời này tôi cũng không quên được.”

 

Phong Lăng lại liếc nhìn cánh tay đã thả ống áo xuống của anh: “Vì thế, thường ngày lão đại nghiêm khắc huấn luyện bọn tôi thật ra là đang lo cho an toàn tính mạng của bọn tôi, không muốn bọn tôi phải chịu bất cứ vết thương nào không đáng có. Anh thà bắt chúng tôi tập luyện, tăng cường khả năng chịu đựng của cơ thể từng chút một, cũng không muốn sau này chúng tôi lại bỏ mạng một cách vô ích ở một thời điểm nào đó hoặc ở một nhiệm vụ nào đó đúng không?”

 

Nam Hành liếc cô một cái, khi sắp đến phòng họp trong căn cứ, anh ném tàn thuốc xuống rồi di chân dập lửa, lạnh lùng nói: “Sống ở đời không cần phải nghĩ người khác cao thượng đến vậy đâu. Tôi chỉ sợ các cậu làm hỏng súng ngắm của tôi, lại giống tôi năm mười hai tuổi vì một phút bốc đồng mà không chỉ bản thân bị thương nặng, suýt nữa mất một cánh tay, còn làm hỏng luôn cây súng bắn tỉa của thầy mình. Cậu có biết giá một cây súng ngắm cự ly xa đắt đến cỡ nào không?”

 

Phong Lăng hơi khựng lại.

 

Lệ lão đại thật là, chút xíu ấm áp thôi cũng không muốn cho người ta hưởng. Rõ ràng là lo cho an toàn tính mạng của bọn họ, thế mà vẫn lôi vấn đề chi phí vào cho được.

 

Cô theo Lệ Nam Hành vào phòng họp rồi mới thấy đám Hàn Kình cùng vài huấn luyện viên trong căn cứ vẫn đang ở đấy chờ Lệ lão đại, bao gồm vài người của quân đội Mỹ được phái đến, nhìn phù hiệu trên người bọn họ cũng biết chức vị không hề thấp.

 

Đây hẳn là trường hợp hội nghị rất quan trọng, Phong Lăng thấy thế thì lập tức dừng chân đứng ở ngoài: “Lão đại, tôi ở ngoài chờ anh.”

 

“Không cần đứng ở ngoài đâu, cứ vào trong đi.”

 

“Nhưng mấy người ở đây đều là…”

 

“Cậu có nghĩ bản thân là một thành viên đáng để căn cứ tin tưởng không?”

 

“Tất nhiên rồi.”

 

“Thế thì vào đi.”

 

Phong Lăng lại nhìn anh một lát, còn Nam Hành thì đi thẳng vào trong, ngay cả đầu cũng không quay lại.

 

Cô lại liếc anh, chỉ khựng lại chừng một giây rồi nhanh chân bước vào theo.

 

Ban đầu nhìn thấy Phong Lăng bước vào, Hàn Kình và một vài huấn luyện viên khác quả thật có hơi kinh ngạc. Nhưng thấy Phong Lăng chỉ đứng ở trước cửa mà không vào trong ngồi, nhìn vẻ mặt trông có vẻ bình thản đấy, song dễ nhận thấy cậu ta vẫn thận trọng, cũng dễ đoán được hẳn là Lệ lão đại bảo cậu ta đi vào chứ không phải cậu ta muốn, lúc này bọn họ mới thu ánh mắt về.