Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 126




Chương 126:

 

Nhưng Hạ Mộc Ngôn lại làm như không nghe thấy, nhận lấy hộp quà vẫn chưa được mở từ tay ông cụ, đặt lên chiếc kệ đã chất không ít quà bên cạnh, rồi ngoái lại nói: “Mọi người ngồi xuống trò chuyện đi, cháu đi cắt trái cây cho mọi người đây.”

 

Người xung quanh chờ xem kịch vui thoáng sửng sốt. Bọn họ không ngờ Hạ Mộc Ngôn lại bình tĩnh thể hiện phong thái của một nửa nữ chủ nhân nhà họ Lục như thế.

 

Thậm chí cô còn không cho người khác có cơ hội châm chọc.

 

An Thư Ngôn thấy hộp quà của mình bị đặt dưới những hộp quà khác trên kệ trang trí thì vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lơ đãng nhìn về hướng Hạ Mộc Ngôn rời đi.

 

Hạ Mộc Ngôn này hình như hơi khác so với những gì cô ta nghe được trước khi về nước.

 

***

 

Hạ Mộc Ngôn bê trái cây vừa mới được cắt ra ngoài, hành động và lời nói đều rất thỏa đáng. Những vị trưởng bối chờ bắt lỗi cô cũng chỉ có thể lấm lét nhìn. Vì ngại ông cụ ở đây, đại đa số đều miễn cưỡng nể mặt vài phần, nhưng cũng có vài người lộ ra tia ghét bỏ rõ ràng trong ánh mắt.

 

“Cháu gái, ra ngoài xem thử xem Cẩn Phàm đã về chưa?” Ông cụ Lục nhận thấy khách khứa đã sắp đến đông đủ thì nói với Hạ Mộc Ngôn.

 

“Vâng ạ.” Hạ Mộc Ngôn quay người ra ngoài.

 

Hiện tại không chỉ có Hạ Mộc Ngôn bị mọi người soi mói khắp nơi, mà ngay cả ông cụ cũng cố ý chứng minh thân phận của cô trước mặt mọi người. Bất cứ ánh nhìn nào không thân thiện, ông cụ đều nhìn thấy hết.

 

Hạ Mộc Ngôn đi ra con đường đá xanh trong sân nhà mà ông cụ Lục và khách khứa tạm thời không nhìn thấy. Bất chợt cô thoáng thấy người cô Lục Bội Lâm đang đứng phía trước vừa cười vừa tán gẫu với mấy người phụ nữ trung niên cùng trang lứa. Lúc này, bà ta cũng ngoảnh mặt lại, vừa trông thấy Hạ Mộc Ngôn thì lạnh lùng liếc cô một cái.

 

Hạ Mộc Ngôn xem như không nhìn thấy, đi ra ngoài.

 

Lục Bội Lâm đi tới chặn đường cô: “Ơ, không phải cô mới tới sao? Định đi đâu vậy hả? Chẳng lẽ bị đuổi ra ngoài? Ha, nếu không có ông cụ che chở, e rằng cô đã bị mí mắt của đám người thân và bạn bè kẹp chết rồi. Nhà họ Lục này đúng là vẫn không có nhiều người thích cô!”

 

Hạ Mộc Ngôn tỉnh bơ: “Nhìn thế này cháu mới thấy rõ là cô họ. Sao cô chưa vào trong ngồi mà lại đứng ngoài đây ăn hạt dưa vậy?”

 

Lục Bội Lâm đơ mặt, vẫn chưa kịp lên tiếng thì lại nghe Hạ Mộc Ngôn cười nói rất chân thành: “Suýt nữa cháu quên mất, nhà họ Lục có quy tắc, e rằng trong sảnh tiệc cũng không có chỗ ngồi cho cô. Tại vì bên trong toàn là những họ hàng thân thiết hoặc nhân vật quan trọng trong nhà họ Lục, còn cô thì chỉ có thể cầm hạt dưa đứng ngoài cửa khoác lác thôi.”

 

Lục Bội Lâm hung dữ lườm cô một cái: “Nếu không có Cẩn Phàm che chở cho cô, thì cô tưởng cô có thể vào trong đó ư?”

 

“Hạ Mộc Ngôn là cháu dâu được cưới hỏi đàng hoàng của nhà họ Lục, người khác không vào được thì cô ấy cũng nhất định phải vào được.” Giọng nói của Lục Cẩn Phàm bỗng nhiên vọng đến từ sau lưng Lục Bội Lâm.

 

Lục Bội Lâm hơi khựng lại, chẳng mấy chốc đã chạm phải ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm.

 

Hạ Mộc Ngôn trông thấy anh đi ngang qua bà ta, tiến gần về phía mình.

 

Quả thực Lục Cẩn Phàm sở hữu tất cả những khí chất đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.

 

Hôm nay không cần phải đến công ty nên anh ăn Lục bình thường. Áo len cổ lọ màu sáng, quần dài thẳng tắp, bên ngoài là áo khoác màu kem. Anh hiếm khi Lục quần áo màu nóng. Cách ăn Lục bình dân gần gũi hôm nay khiến anh chân thật hơn vài phần trước mặt Hạ Mộc Ngôn.

 

Quần áo hợp thời lại trầm ổn khiêm tốn càng làm tôn lên màu da hơi trắng của anh. Ánh mặt trời chói lọi trong sân trước của nhà tổ dường như lu mờ đi, chỉ còn lại đôi mắt đen sâu thẳm và đôi môi mỏng tươi sáng rạng rỡ khiến người ta không thể dời mắt.

 

Hôm nay Lục Cẩn Phàm đã ra sân bay từ rất sớm. Anh tiếp đón khách khứa cho tới giờ nhưng vẫn không hề mệt mỏi. Lúc đi đến cạnh Hạ Mộc Ngôn, lông mày anh giãn ra, khóe môi nhếch lên, tay thì kéo lại cổ áo khoác cho cô: “Sao không ở trong nhà, ra đây làm gì?”

 

“Ông nội thấy anh sắp về nên bảo em ra đón anh.”

 

“Vào trong đi, đừng ở ngoài kẻo trúng gió.”

 

Lục Cẩn Phàm ôm eo Hạ Mộc Ngôn đi vào, chẳng thèm liếc Lục Bội Lâm lấy một cái.

 

Vào đến sảnh tiệc, ban đầu khách khứa đang rộn ràng tốp năm tốp ba trò chuyện, ông cụ Lục cũng đang nói chuyện với vài vị trưởng bối.

 

Lục Cẩn Phàm vừa mới xuất hiện thì trong phòng khách bỗng nhiên yên tĩnh vài phần. Lúc nhìn thấy Lục Cẩn Phàm cứ thế ngang nhiên ôm eo Hạ Mộc Ngôn đi vào, những vị khách vừa nãy thừa dịp anh không có mặt ở đây xầm xì chế nhạo Hạ Mộc Ngôn giờ đây im bặt, không một ai dám phát ra tiếng nào.

 

Sắc mặt của những người đó cũng dịu đi rất nhiều khi Lục Cẩn Phàm bước vào nhà, châm chọc biến thành nịnh bợ, chế giễu biến thành tươi cười rạng rỡ, ánh mắt lạnh nhạt cũng chuyển thành thân thiện.