Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1259




Chương 1259:

 

Tần Thư Khả nắm lấy tay Phong Lăng, ghé sát tai cô rồi thì thầm một câu. Phong Lăng nghe xong ngây người một lúc, còn chưa kịp nói gì, Nam Hành đã không thể chịu được nữa, đưa tay kéo Phong Lăng lại. Anh dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tần Thư Khả, bày ra dáng dấp của người đứng đầu căn cứ, khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Không còn sớm nữa, căn cứ có quy định giờ giới nghiêm phải quay về. Ngoài ra, cô Tần, cô là con gái, cách theo đuổi quái đản của cô quả thật không tế nhị gì cả. Cô cẩn thận nghĩ lại xem, vì sao lâu như vậy mà cô vẫn không lấy được số điện thoại của cậu ta?”

 

Tần Thư Khả: “…”

 

Từ đầu tới cuối, ánh mắt lạnh nhạt kia của anh Lệ là vì ghét bỏ cô sao?

 

Tần Thư Khả đang định lên tiếng, ai ngờ lời còn chưa nói ra thì anh chàng tiểu thịt tươi cô vừa mới để ý đến đã bị anh Lệ kia xách cổ áo kéo theo xuống cầu thang trước cửa nhà hàng. Dường như hành động xách áo này rất thuần thục, Tần Thư Khả nhìn theo mà ngây ra: “…”

 

Phong Lăng cúi đầu nhìn đôi chân rõ ràng có thể tự đi lại bình thường của mình. Sau khi bị xách xuống khỏi cầu thang, cô câm lặng nói: “Lão đại, tôi có thể tự đi, đừng có lúc nào cũng xách cổ áo tôi được không?”

 

Nam Hành nghe thấy cô càm ràm như vậy liền buông cô ra luôn.

 

Phong Lăng nhanh chóng lùi về sau một khoảng, như thể sợ anh lại táy máy tay chân với mình.

 

Nam Hành nhìn vẻ mặt như đang phòng bị của cô một lúc lâu, ánh mắt lạnh dần.

 

Phong Lăng là con trai, mười sáu mười bảy tuổi bắt đầu biết yêu nên cảm nắng mấy cô bạn dễ thương cùng tuổi cũng không phải chuyện gì lạ. Thậm chí, đến cả một người thường ngày lạnh lùng như Phong Lăng khi đối diện với cô cháu gái của bà Phong cũng nhẫn nại hơn nhiều.

 

Đây là chuyện vô cùng bình thường.

 

Nam Hành không cảm xúc đi đến khu thương mại họ đang đỗ xe. Phong Lăng cũng đi theo, không để ý đến Tần Thư Khả đang tha thiết ngóng trông ở sau lưng cô nữa.

 

Cô phải chạy vội theo mới đuổi kịp người đàn ông cao ráo chân dài kia, rồi bỗng nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của anh: “Căn cứ cũng có quy định rõ ràng về đời sống cá nhân của các thành viên, chắc không cần tôi phải nhắc lại cậu đâu nhỉ.”

 

Giọng nói lạnh như băng của người đàn ông khiến Phong Lăng nghi ngờ phải chăng Lệ lão đại thật sự có ý gì đó với cái cô Tần Thư Khả kia, nên mới thấy ghét mình vì làm đá cản chân giữa hai người.

 

“Khụ.” Phong Lăng biết vậy nên cũng áy náy theo sau anh, đáp: “Đúng là tôi chưa xem quy tắc liên quan đến đời sống cá nhân, lão đại đang nói đến quy tắc nào?”

 

Người đàn ông kia không quay đầu lại: “Chưa đủ mười tám thì không được yêu đương, không được nảy sinh vướng mắc tình cảm nào với người ngoài căn cứ trừ cha mẹ người thân.”

 

Một câu lạnh buốt ấy truyền thẳng vào tai Phong Lăng, Phong Lăng run lên, giương mắt nhìn về bóng lưng hững hờ của người đàn ông kia.

 

Nam Hành hoàn toàn không thèm để ý đến người sau lưng đang bị bỏ lại rất xa mà đi thẳng về khu thương mại.

 

Mãi đến khi lên xe ngồi, phải chờ thêm mười phút nữa thì Phong Lăng mới lề mà lề mề đến nơi. Lúc mở cửa xe ngồi vào xong xuôi, người đàn ông ngồi ghế lái chính cũng chẳng nói chẳng rằng mà khởi động máy. Thường thì tiếng nổ máy của Hummer cũng không lớn lắm, nhưng lúc này đây, có lẽ vì người đàn ông kia bỗng tăng sức đạp nên trong chớp mắt tiếng xe rít lên inh ỏi, sau đó “vụt” một tiếng phóng thẳng ra khỏi bãi đậu xe của khu thương mại.

 

“Lề mề tận mười phút, làm gì ở sau đó?”

 

Người đàn ông lái xe, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, giọng vẫn lạnh băng.

 

“Chuông điện thoại của tôi reo, trước đó AK có gọi một lần nhưng tôi không bắt máy, anh ta lại gọi thêm lần nữa, kết quả bị Tần Thư Khả đuổi theo cướp lấy điện thoại. Cô ấy lấy điện thoại của tôi điện vào số mình, sau đấy lưu số của tôi vào máy.” Phong Lăng thẳng thắn đáp lời: “Bởi vì cô ấy là con gái, thêm việc tính tình cũng không thuộc dạng vừa, tôi điện thoại của phải hơi tốn công sức mới lấy được cô ấy để xóa số mình đi, vì thế mới đến muộn.”

 

Lúc nghe đến đoạn Tần Thư Khả cướp điện thoại của cô rồi còn tự ý lưu số lại thì ánh mắt của người đàn ông đang lái xe kia lạnh đến mức gần như có thể khiến không khí trong xe đông cứng thành băng.

 

Nhưng khi nghe thấy Phong Lăng nói đã xóa số đi rồi thì ánh mắt ấy mới hơi dịu lại.

 

Lúc trở về căn cứ đã là hơn mười giờ tối, sau khi tạm biệt Nam Hành, Phong Lăng liền chuẩn bị trở về chỗ ở trước.

 

Kết quả lại bị người đàn ông ở phía sau gọi lại: “Đợi đã.”

 

“Lão đại còn chuyện gì sao?”

 

“Chúng ta ở cùng tầng, lát nữa về chung đi, giờ đi với tôi đến phòng họp trong căn cứ đã.”

 

“Vâng.”