Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1243




Chương 1243:

 

Dù sao hiện giờ cô cũng không còn cảm thấy anh đang có ý công kích cô nữa. Sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và Huấn luyện viên Hàn, Phong Lăng đã không còn sợ bộ mặt lạnh lùng này của anh nữa rồi.

 

Cô ung dung đứng dưới cầu thang, đột nhiên nở nụ cười với anh: “Lão đại, cảm ơn anh đã không vì tuổi tác và thể lực của tôi mà cho rằng tôi không giống những người khác. Cảm ơn anh đã đối xử bình đẳng, để tôi có cơ hội huấn luyện chung với các anh em khác, cũng cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này.”

 

Lúc nói chuyện, người thiếu niên để lộ ra nụ cười mà hơn hai năm qua chưa từng có. Cô nhìn người đàn ông đang đứng ngược sáng ở mấy bậc thang bên trên.

 

Ánh mắt cô trong veo, lấp lánh.

 

Trái tim Nam Hành chợt lỗi nhịp.

 

Từ khi Phong Lăng gia nhập căn cứ, dường như hai người chưa từng nói chuyện đàng hoàng bao giờ. Không phải trong lời nói của anh có ẩn chứa sự châm chọc nhằm vào cô thì chính là cô lạnh lùng, cách xa cả nghìn dặm.

 

Người thanh niên với dáng vẻ sáng sủa nhỏ bé, xinh đẹp vừa nở nụ cười như vậy tựa như làn gió nhẹ dịu dàng lướt qua đáy lòng anh.

 

Nam Hành im lặng không nói gì, không vì lời nói của cô mà buông thêm một chữ, cũng không trả lời, chỉ đi xuống lầu. Khi đi lướt qua cô thì anh hơi nghiêng đầu, đối mặt với cô trong giây lát.

 

“Biết mình hiện giờ nhếch nhác thế nào không?”

 

Anh thản nhiên ném ra một câu lạnh nhạt như vậy rồi rời đi.

 

Phong Lăng: “…”

 

Cô cúi đầu nhìn trang phục bị bẩn vì huấn luyện và cổ áo xộc xệch của mình, lại cúi đầu ngửi mùi mồ hôi trên người. Dù mùi mồ hôi trên người cô không hôi như những người khác, nhưng sau nguyên cả một buổi chiều thì chung quy cũng chẳng thơm tho gì cho cam.

 

Nhưng cô thật lòng cảm ơn câu “đối xử bình đẳng” của Lệ lão đại.

 

Phong Lăng xoay người lại, nói với bóng lưng của anh: “Lão đại, tôi thật lòng đấy. Sau này ở căn cứ, cho dù anh bảo chúng tôi tăng cường huấn luyện thế nào cũng được. Nếu như tôi nói một câu mệt, hoặc có một câu oán giận nào thì tôi sẽ theo họ anh!”

 

Bước chân của Lệ Nam Hành không hề dừng lại, giọng điệu lạnh nhạt: “Theo họ của tôi? Trên thế giới này, người có thể theo họ của tôi chỉ là con cái tôi, hoặc là vợ của tôi.”

 

Nói đến đây, anh thản nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái: “Trông tôi giống người có thằng con lớn như cậu rồi à?”

 

Phong Lăng: “…”

 

Nam Hành vừa định nói câu tiếp theo, nhưng khi nhìn thấy cậu thiếu niên này hoàn toàn có vẻ không hiểu hàm nghĩa bên trong lời nói của anh thì trong nháy mắt anh cũng cảm giác được, mình nói một câu như thế với một tên đàn ông, đúng là đầu óc không còn bình thường.

 

Không làm con trai lẽ nào làm vợ chắc?

 

Con m* nó cậu ta còn là nam nữa chứ?

 

Vừa nhìn thấy Phong Lăng đang ngây ngẩn mà cũng lộ ra biểu hiện kháng cự với hai chữ con trai và bà xã, sắc mặt Nam Hành lại càng lạnh lùng hơn.

 

Phong Lăng không hiểu nổi tâm trạng nhạy cảm và khó chịu của lão đại lúc này. Cô vốn muốn chân thành bày tỏ rằng mình sẽ cố gắng phấn đấu, cũng muốn hóa giải mối quan hệ cứng nhắc giữa cô và lão đại, ít nhất cô không muốn cứ bị nhắm vào như thế này.

 

Thế nên khi anh lạnh mặt xoay người đi thì cô vội vàng đi theo.

 

Anh đi về sân huấn luyện để lấy khẩu súng để quên ở đó, mà người thiếu niên phía sau anh giống như cái đuôi nhỏ, muốn bỏ cũng không bỏ được.

 

“Lão đại, nếu như phải tăng cường độ huấn luyện thì tôi cũng có thể dậy sớm hơn để nhận huấn luyện sớm hơn một chút. Chỉ cần lão đại ra lệnh, mấy giờ tôi cũng đến được.”

 

Huấn luyện cường độ cao cần phải có người ở bên cạnh quan sát, để một mình Kiều Phỉ quan sát cậu ta thì chắc chắn là không thể được.

 

Vì muốn huấn luyện nên Phong Lăng không đi ngủ, chẳng lẽ anh cũng không được ngủ à?

 

Thật sự cho rằng mình sẽ có được đãi ngộ đặc thù gì chắc?

 

“Bây giờ, nếu lão đại bảo tôi tiếp tục luyện tập thì tôi có thể lập tức làm thêm một trăm cái chống đẩy nữa!”

 

Cho nên? Giờ cũng đã chín giờ rưỡi tối, anh ở đây nhìn năm người này cả buổi chiều, bây giờ còn phải tiếp tục huấn luyện cùng cậu ta sao?