Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1231




Chương 1231:

 

Thấy A K cứ ôm ngực rồi lại mang vẻ mặt đề phòng, Nam Hành thật sự không thể ở lại căn phòng này nữa, quyết định đứng dậy định rời đi. Nhưng vừa đứng dậy, anh lại đưa tay lên day day trán và cái gáy đau nhức phía sau.

 

“M* nó, đã biết là tôi uống nhiều thì gọi điện bảo người đỡ tôi về là được. Ra tay tàn nhẫn thế này, m* nó sao cậu không đấm chết tôi luôn đi?” Nam Hành quay đầu lại hung dữ nhìn anh ta.

 

Khóe miệng A K co rút: “Tình hình khẩn cấp, nhất thời tôi không khống chế được lực, lão đại đừng trách. Tôi làm vậy cũng chỉ vì nghĩ cho sự trong sạch của hai tên đàn ông chúng ta thôi.”

 

Nam Hành mang vẻ mặt lạnh như tiền đi ra ngoài, không quay đầu lại.

 

Trong sạch?

 

Nếu tối hôm qua anh thật sự đã vào phòng A K, vậy thì hiện giờ anh phải cảm ơn A K đã bảo vệ sự trong sạch cho mình mới đúng.

 

Ra khỏi phòng A K, Lệ Nam Hành mang sắc mặt khó coi đi ra ngoài. Vừa mới đi đến đầu cầu thang, anh đột nhiên nhìn thấy Phong Lăng đang đi từ trên xuống. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, mặt Nam Hành không hề biến sắc, lạnh lùng nhìn cô một cái.

 

Còn Phong Lăng khi nhìn thấy anh thì ánh mắt hình như có hơi kinh ngạc: “Lão đại? Sớm như vậy sao anh lại ở đây?”

 

Vừa nói Phong Lăng vừa nhìn về phía mấy cánh cửa phòng phía sau anh: “Huấn luyện viên Hàn với anh Hứa không ở tầng này, anh đi nhầm à?”

 

Thấy cô không nhắc tới A K mà cũng không đề cập tới chuyện khác, giống như không hề biết gì về chuyện tối qua nhưng ánh mắt lạnh Nam Hành vẫn không hết lạnh lẽo. Anh chỉ nhìn cô, cũng không giải thích gì. Chỉ là khi Phong Lăng xuống tới, lúc chuẩn bị lách người đi qua trước mặt anh thì anh mới mở miệng, nói: “Còn hai tiếng nữa là sát hạch rồi, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

 

“Đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi. Tôi đang định đi luyện thêm một lúc nữa để tránh cho động tác tay quá cứng lúc sát hạch.”

 

“Rất tốt, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị đầy đủ và có sức chiến đấu như vậy, đúng là ý thức cần có của thành viên trong căn cứ.” Nam Hành nhìn sang cô bằng ánh mắt bình thản, đồng thời dừng mắt trên bộ đồng phục chiến đấu rộng rãi trên người cô. Anh đưa tay ra, giúp cô xốc lại cổ áo giống như một người lãnh đạo đang chỉnh lại cổ áo cho cấp dưới.

 

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt và tay của anh đều khựng lại. Mắt anh nhìn chằm chằm vào trong cổ áo của cô, chợt trầm giọng nói một câu vô cùng lạnh lùng: “Bên trong cậu mặc cái gì vậy?”

 

Phong Lăng nghe thấy câu hỏi của anh thì không hề hoang mang, thản nhiên cười rồi nhấc tay lên, chủ động mở rộng cổ áo ra một chút, chỉ chỗ màu trắng bên trong: “Đây là áo chống đạn Huấn luyện viên Hàn phát cho tôi vì hai lần nhiệm vụ trước khá nguy hiểm. Tôi vẫn còn trẻ, dù sao cũng khá tiếc mạng, nghĩ hôm nay có mấy đợt sát hạch bắn tỉa, sợ xảy ra vấn đề gì sai sót hay nguy hiểm, thế nên tôi mặc áo chống đạn. Anh xem, có phải cái áo chống đạn này rất vừa người không?”

 

Thấy Phong Lăng thoải mái vạch áo ra một khoảng lớn, hơn nữa nhìn kỹ thì thấy đúng là cô đang mặc một lớp áo chống đạn, anh lại nhìn xuống nữa, tuy áo của cô không được vạch ra quá rộng nhưng từ góc độ này, anh thấy ngực cô cũng bình thường, hoàn toàn không khớp với ảo giác nào đó của anh.

 

Tuy anh có một cảm giác rất mãnh liệt rằng thứ mà tối hôm qua anh sờ được… chắc chắn không phải là ảo giác, nhưng hiện giờ nhìn thế này thì có vẻ như nó không hề có liên quan gì với Phong Lăng cả.

 

Vẻ mặt Nam Hành âm trầm, lạnh nhạt không nhìn ra cảm xúc, anh chỉ nhìn Phong Lăng bình tĩnh tiện tay kéo khóa áo lên trên cùng một lần nữa, rồi lại thản nhiên nhìn anh: “Lão đại, hôm nay là buổi sát hạch lính bắn tỉa, tôi nhất định sẽ cố gắng, không để anh phải thất vọng.”

 

“Ừ.” Vào lúc thế này Nam Hành chợt không biết phải đáp trả như thế nào, chỉ thản nhiên ừ một tiếng rồi không nói nữa.

 

Phong Lăng lại khách sáo cung kính gật đầu với anh, sau đó nói cô phải tới sân tập bắn để luyện tập một lúc, rồi cứ thế xoay người rời đi.

 

Mãi tới khi bóng lưng Phong Lăng biến mất, sắc mặt của Nam Hành lại càng sầm xuống, đen sì. Anh nghi ngờ nhìn lên tầng trên, rồi lại quay đầu nhìn về phía phòng của A K.

 

Kể cả tối hôm qua anh uống nhiều cũng không thể nào hồ đồ tới mức độ đó. Sao anh có thể nhận nhầm người, đi nhầm phòng được chứ?

 

Nhưng vấn đề quan trọng chính là, kể cả anh không nhận nhầm người thì đêm hôm khuya khoắt anh chạy đi tìm Phong Lăng làm cái gì?

 

M* nó.

 

Anh có nên cưới một người phụ nữ về để nhìn thẳng vào dục vọng bình thường của mình không?

 

Nam Hành lạnh mặt xoay người thì đột nhiên lại nhìn thấy A K đi từ trong phòng ra. A K vừa nhìn thấy anh lại giống như chuột nhìn thấy mèo, sợ hãi rụt cổ lại.

 

Giống như tối hôm qua anh ta thật sự suýt bị anh cưỡng ép vậy.

 

Khóe miệng Nam Hành co rút, mặt lạnh tanh, cứ thế đi xuống lầu.

 

***