Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1199




Chương 1199:

 

Ngày thứ ba sau khi Lệ Nam Hành rời khỏi căn cứ, hơn nửa đêm, Phong Lăng bị Hàn Kình kéo ra khỏi giường, nói là phải đi rèn luyện thể lực.

 

Trong sân huấn luyện, Phong Lăng tập hít đất, còn Hàn Kình thì dùng một tay cầm điện thoại di động để chụp ảnh nhóc đang nghiêm túc rèn luyện ở khoảng cách gần rồi gửi cho Lệ lão đại, như đang báo cáo nhiệm vụ vậy.

 

Nam Hành đang ở trong phòng ngủ của biệt thự nhà họ Lệ, vừa mới tắm xong, một tay lau mái tóc ngắn, một tay cầm lấy chiếc điện thoại di động vừa mới sáng đèn ở trên giường. Anh trượt ngón tay để mở ra thì nhìn thấy tấm ảnh này. Trong hình, Phong Lăng đang tập hít đất. Có lẽ vì vừa mới thức dậy cho nên nhóc không Lục đồng phục chiến đấu chính thức mà chỉ mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình. Qua tư thế hít đất lên xuống, xương quai xanh của nhóc lộ ra khỏi bộ quần áo ngủ rộng rãi trên người.

 

Ánh mắt Nam Hành ngừng lại một lát, nhìn từ xương quai xanh xinh đẹp lại nhìn đến những sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt đang rũ xuống hàng mi của người thiếu niên, anh liền nhíu mày, gửi lại cho Hàn Kình một tin nhắn: “Bảo cậu ta lần sau mặc quần áo cho đàng hoàng rồi hãy đi huấn luyện.”

 

Hàn Kình trả lời lại ba chữ “Tôi biết rồi”, nhưng mà trong lòng thì lại là: “???”

 

Trời đã tối muộn, mà Phong Lăng cũng chỉ là tham gia một buổi huấn luyện ngoài giờ mà thôi. Ngay cả bản thân Hàn Kình cũng chỉ mặc một cái áo thun vào rồi ra ngay, chẳng lẽ còn bắt Phong Lăng phải mặc đồng phục chiến đấu vào buổi tối luôn sao?

 

Suy nghĩ một lúc, Hàn Kình lại quyết định gửi một tin nhắn cho lão đại: “Nếu phải mặc cả lúc huấn luyện tăng cường buổi tối và ban ngày thì e rằng Phong Lăng phải đổi đồng phục mỗi tháng một lần. Chất lượng quần áo có tốt đến mức nào cũng không thể chịu nổi khi được sử dụng hai mươi bốn trên hai mươi bốn.”

 

Nam Hành không trả lời lại.

 

Nhưng một tuần lễ sau đó, Hàn Kình bỗng nhiên nhận được một kiện hàng gửi đến. Khi mở ra xem, anh ta thấy bên trong là mấy bộ đồng phục chiến đấu màu đen được chế tạo đặc biệt, cùng chất lượng với những bộ mà ngày thường Lệ lão đại vẫn mặc. Bình thường, chỉ có những thành viên đi làm nhiệm vụ mới được mặc loại quần áo này. Còn đồng phục mà người mới mặc khi tham gia huấn luyện hằng ngày ở căn cứ thì không giống. Mặc dù nhìn bề ngoài rất giống nhau nhưng bên trong lại được trang bị thêm một lớp bảo vệ khá đắt tiền. Giá thành của một bộ đồng phục chiến đấu này ước chừng phải hơn mười nghìn đô.

 

Hàn Kình lấy ra kiểm tra, tổng cộng có mười bộ.

 

Mà kích cỡ của mười bộ đồng phục chiến đấu này rất nhỏ, các thành viên khác trong căn cứ không thể nào mặc vừa. Dựa theo kích cỡ này thì chỉ có một mình Phong Lăng là có thể mặc được.

 

Hàn Kình: “…”

 

Lão đại à, tấm lòng Tư Mã Chiêu* của ngài có phải đã quá rõ ràng rồi không?

 

(*) Nguyên văn là Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri dã: Tư Mã Chiêu chuyên quyền định cướp ngôi của nhà Ngụy, chuyện này ai ai cũng biết.

 

Thằng nhóc Phong Lăng kia vẫn còn là một đứa bé đấy!

 

Vừa nghĩ tới xu hướng giới tính của lão đại có lẽ thật sự có vấn đề, lại nhớ tới lúc đầu, mình còn từng tắm chung với Lệ lão đại trong phòng tắm của căn cứ, nhớ đến cả chuyện mình còn nhặt xà phòng trước mặt anh nữa…

 

Cả người Hàn Kình lập tức mất hết tự nhiên!

 

***

 

Buổi tối, quản gia nhà họ Lệ gõ cửa đi vào, thấy cậu Lệ còn chưa ngủ, ông vốn định vào trò chuyện, kết quả lại thấy cậu Lệ đang ngồi hút thuốc ngoài ban công.

 

Tuy bình thường, cậu Lệ rất hay hút thuốc, nhưng sau khi trở về nhà họ Lệ thì chứng nghiện thuốc lá dường như nghiêm trọng hơn rất nhiều.

 

Anh không thích trở về nhà họ Lệ, không thích bị mấy ông cụ nhà họ Lệ nắm trong tay điều khiển. Tuy anh ghét nơi này, nhưng vì là con trai trưởng đồng thời cũng là người thừa kế duy nhất của nên phải gánh vác những trách nhiệm kia. Anh không muốn về cũng phải về.

 

Có điều, mỗi lần cậu Lệ trở về đều đi ngủ rất sớm, nhưng không hiểu sao tối nay đã tới giờ này rồi mà cậu ấy vẫn còn ngồi hút thuốc ngoài ban công.

 

Quản gia mở cửa sổ sát đất ra đi tới, trong tay còn cầm một ly cà phê. Vốn ông muốn mượn lý do đưa cà phê tới nói chuyện với anh một lát, nhưng vừa mới cúi đầu thì lại nhìn thấy cậu Lệ nhà bọn họ còn cầm một chiếc điện thoại di động trong tay. Ông tò mò đi tới, muốn nhìn thử xem đã muộn thế này rồi mà cậu Lệ còn đang nói chuyện điện thoại với ai, hoặc là rốt cuộc đang xem cái gì.

 

Nếu không thì tại sao anh còn chưa đi ngủ.

 

Nhưng ngay tại lúc ông mới vừa đi tới và chỉ kịp liếc sơ qua đó là tấm hình của một thiếu niên khá trẻ tuổi đang tập hít đất thì màn hình điện thoại di động đã đột ngột đen lại.

 

“Ông tới đây làm gì?” Lệ Nam Hành dập tắt điếu thuốc, nhận lấy ly cà phê rồi tiện tay đặt xuống bàn trà nhỏ ở ban công, ánh mắt lạnh lẽo.