Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1195




Chương 1195:

 

Phong Lăng nhận lấy cốc nước rồi nói tiếng cảm ơn. Sau khi uống được vài ngụm, nhóc ngẩng đầu lên nói: “Tôi đỡ hơn nhiều rồi.”

 

“Uống cốc nước là khỏe rồi sao? Sao tôi lại không biết cốc nước này là liều thuốc thần vậy nhỉ?” Bác sĩ tỏ vẻ nghi ngờ liếc nhìn, sau đó đưa tay sờ lên trán nhóc.

 

Từ nhỏ đến lớn Phong Lăng đều không quen bị người khác chạm vào người. Chắc là bởi vì lúc còn nhỏ sống với bầy sói nên nhóc đã sinh ra thái độ chán ghét, nhạy cảm đối với bất kỳ sự động chạm nào. Nhóc cố gắng nhẫn nhịn bản năng của mình, cẩn thận ngồi trên giường bệnh nói: “Tôi thật sự không sao.” “Không sốt, xem ra chỉ là trạng thái tinh thần không được tốt. Tối hôm qua cậu huấn luyện khoảng bao lâu?” Bác sĩ hỏi.

 

“Mười một giờ tối bắt đầu, đến năm giờ rưỡi sáng.” Phong Lăng trả lời thành thật.

 

“Chẳng trách, với thân hình gầy yếu như cậu, chưa chắc đã chịu được các buổi huấn luyện một tiếng đồng hồ trong căn cứ, vậy mà cậu lại tiến hành huấn luyện lâu như vậy.”

 

Rõ ràng bác sĩ đã từ bỏ ý định kiểm tra cho nhóc, anh ta để ống nghe y tế sang một bên: “Nhưng mà tôi thấy trong căn cứ có rất nhiều chàng trai trẻ cũng chịu đựng từ năm này qua năm nọ như thế. Dù sao cậu cũng còn quá nhỏ, vẫn còn nhiều năm để chịu khổ nữa đấy.”

 

Trên thực tế, Phong Lăng biết lão đại huấn luyện nhóc như vậy cũng không phải cố tình nhắm vào nhóc.

 

Chỉ là thể lực của nhóc không đạt tiêu chuẩn, ít nhất bản chất nhóc vẫn là con gái. Có những việc và động tác đàn ông có thể làm được, nhưng nhóc thật sự không cách nào làm được.

 

Tuy nhiên, có những chuyện vốn không phải một ngày có thể làm nên. Bây giờ nhóc không làm được, không có nghĩa là một năm sau nhóc không làm được. Chỉ cần nhóc kiên trì mỗi ngày, tin chắc rằng nhóc có thể khắc phục được điểm yếu về mặt thể lực này.

 

“Không sao đâu, tôi chịu đựng được. Dù sao tôi vẫn còn trẻ, một năm không được thì ba năm, ba năm không được thì năm năm. Đợi đến khi tôi hai mươi tuổi, nhất định sẽ không giống như bây giờ.” Khi bác sĩ bỏ tay ra, bản năng đề phòng của Phong Lăng cũng dần biến mất, cách nói chuyện cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

 

Đúng lúc này Lệ Nam Hành đi vào, nhìn thấy Phong Lăng mới ngất xỉu trước đó không bao lâu đang ngồi trên giường bệnh, vừa cầm ly nước vừa nói câu này.

 

Mái tóc của người thiếu niên rất mềm mại. Thông qua cửa sổ, gió bên ngoài phòng y tế thổi vào trong, làn gió nhẹ nhàng mơn man trán nhóc, lướt rồi lại lướt, cũng không biết nó đã lướt đến đâu nữa mà khiến cho lòng anh cảm thấy có chút rung động khó tả.

 

Nam Hành gạt bỏ cảm giác khó diễn tả trong lòng, gương mặt lạnh lùng đi thẳng qua đó.

 

“Lão đại.” Bác sĩ quay đầu lại, nhìn thấy anh liền đứng thẳng người dậy. Cho dù anh ta không phải là thành viên huấn luyện trong căn cứ nhưng cũng đứng nghiêm theo bản năng, không dám chậm trễ một giây nào.

 

Nam Hành lạnh nhạt ừm một tiếng rồi đi vào bên trong. Trên người anh vẫn đang khoác áo ngoài của bộ trang phục chiến đấu, tóc mái ngắn màu đen rũ xuống theo hành động cúi đầu nhìn Phong Lăng. Chỉ là cách đứng của anh hiện lên sức hút của người đàn ông mạnh mẽ, giống như mãnh thú đang ngủ đông. Anh cứ nhìn chằm chằm cậu thiếu niên có sắc mặt trắng bệch với ánh mắt lạnh lùng.

 

Phong Lăng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng này của anh, chợt nhớ đến quá trình lúc nãy mình bị người đàn ông này bế đi cả đoạn đường để đến phòng y tế, đôi chân bỗng bủn rủn đến kỳ lạ.

 

Chắc là do tối hôm qua mệt mỏi quá à?

 

Nhưng mà bây giờ Phong Lăng cũng không có tâm trạng để thưởng thức vẻ đẹp của Lệ lão đại. Dù sao bây giờ áo của nhóc cũng sắp bị bác sĩ ép cởi ra, nhóc không tiện để anh nghe thấy những chuyện liên quan đến cởi áo. Nếu như để anh biết được bản thân mình từ chối việc này, đoán chắc anh sẽ lại nghi ngờ nhóc.

 

Có điều hiện tại nhóc đang ngồi trên giường bệnh của phòng y tế, đối diện với ánh mắt quan sát không hề có độ ấm của Nam Hành, cảm thấy con đường lui khá mù mịt.

 

“Cậu ấy bị làm sao?” Nam Hành cởi áo khoác ra, tiện tay vứt lên giường bệnh mà Phong Lăng đang ngồi rồi lạnh nhạt nói một câu.

 

Câu nói này rõ ràng là đang hỏi bác sĩ.

 

“Tôi đã kiểm tra sơ qua, chỉ là trạng thái tinh thần của cậu ấy không tốt lắm, thể lực cạn kiệt. Sáng sớm chưa ăn, cơ thể vốn dĩ đã không chịu đựng được rồi mà còn đứng dưới trời nắng hai tiếng đồng hồ, vượt quá giới hạn chịu đựng. Nhưng chỉ có cơ thể không có sức lực thôi, đầu óc và ý thức thì vẫn còn tỉnh táo lắm, không có vấn đề gì khác, nghỉ ngơi một ngày, ăn vào là khỏe lại ngay thôi.”

 

Bác sĩ nói đơn giản vài câu, dù sao căn cứ này đều là các chàng trai trẻ, không ai ẻo lả cả, không sao là không sao, cũng không cần phải giải thích quá nhiều. Hơn nữa Lệ lão đại chỉ là lão đại ở đây, cũng không phải ba mẹ của bọn họ, chắc chắn không cần bác sĩ phải trình bày quá dài dòng.

 

Phong Lăng nghe mấy lời của bác sĩ mà trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

 

Nhóc tưởng rằng mọi chuyện đến đây đã có thể kết thúc.