Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 117




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 117:

 

Thư ký An gật đầu với ông cụ Lục, vô cùng khách sáo và đầy kính trọng: “Chào ông Lục, mấy năm không gặp, thoạt nhìn ông vẫn còn khỏe mạnh như xưa.”

 

Ông cụ Lục cười, gật đầu: “Lần trước ông gặp cháu là khi còn ở nước Mỹ thì phải nhỉ? Hai ngày trước, ông nghe nói cháu đã trở về nước, không ngờ lại là thật. Ba cháu và ông nội cháu vẫn khỏe chứ?”

 

Thư ký An mỉm cười: “Họ đều khỏe ạ, nhưng ông nội cháu không khỏe mạnh như ông Lục đâu. Thoạt nhìn ông đâu có chỗ nào giống ông lão tám mươi tuổi chứ, nói ông sáu mươi tuổi chắc người ta cũng tin.”

 

“Ha ha, cháu vẫn khéo miệng như vậy! Haiz, cháu gái nhà họ An cũng đã lớn như vậy rồi, quả nhiên năm tháng không chừa một ai.” Ông cụ Lục nói rất thoải mái, tâm tình có vẻ rất vui vẻ. Ông cười cảm khái: “Cháu làm việc ở tập đoàn Shine bên Mỹ đã hơn một năm, nghe nói rất giỏi giang, xử sự cẩn trọng quyết đoán, sinh viên giỏi tốt nghiệp đại học Harvard. Sao bỗng nhiên cháu bị chú Lục điều về nước thế? Lại còn vào làm ở công ty của Cẩn Phàm?”

 

Thư ký An vẫn giữ vững nụ cười đúng mực: “Đây là ý của chú Lục ạ. Tuy rằng tập đoàn Lục thị không tham gia vào hệ thống công ty nhà họ Lục, nhưng nơi này cũng là công ty có sức ảnh hưởng nhất trong nước. Cháu thấy ở đâu cũng đều có thể rèn luyện cả. Nếu chú Lục đã điều cháu về nước, cháu cũng xin nghe theo thôi ạ.”

 

“Hử? Là ý của chú Lục cháu à?” Ngữ khí ông cụ Lục chợt nhẹ lại, ngắt quãng một đoạn.

 

Thư ký An gật đầu: “Lúc cháu đến công ty nộp hồ sơ, Lục tổng đang đi công tác ở nước Anh. Chú Lục sắp xếp cháu vào, cho nên giảm thiểu được trình tự bàn giao với phía bộ phận nhân sự. Chiều hôm qua cháu mới có cơ hội gặp được Lục tổng.”

 

Hạ Mộc Ngôn ở dưới bàn, nghe vậy mới biết cô thư ký mới tên An Thư Ngôn này dường như rất thân với nhà họ Lục, có lẽ có quan hệ thế giao thân thiết.

 

Nhưng cô ta nói là được chú Lục điều về nước…

 

Chú Lục?

 

Trong tập đoàn Shine thì còn có thể là chú Lục nào nữa chứ?

 

Nhiều năm nay ba mẹ Lục Cẩn Phàm không ở trong nước. Tập đoàn Shine vẫn do ba của Lục Cẩn Phàm là Lục Thiệu Tắc nắm quyền. Nửa năm trước lúc bọn họ kết hôn, chỉ có mẹ Lục Cẩn Phàm đích thân bay về nước để gặp mặt cô con dâu này. Cô cũng chưa từng thấy mặt Lục Thiệu Tắc.

 

 

Bây giờ, dựa vào khả năng quan sát nhạy cảm của phụ nữ, Hạ Mộc Ngôn mới giật mình nhận ra, dường như trước giờ ba Lục Cẩn Phàm chưa từng thừa nhận cô con dâu này.

 

Ông cụ Lục lại trò chuyện cùng thư ký An vài câu. Những chuyện sau đó, Hạ Mộc Ngôn chẳng nghe vào câu nào.

 

Cô vẫn luôn núp ở dưới bàn nhìn Lục Cẩn Phàm. Anh thì vẫn tập trung nghe đoạn đối thoại giữa bọn họ, vẻ mặt hờ hững lãnh đạm, không nói lời nào.

 

Cho đến khi thư ký An bận việc mà phải tạm biệt trước, ông cụ Lục đứng trong phòng làm việc im lặng, đột nhiên hỏi: “Cẩn Phàm, cháu thấy sao?”

 

Lục Cẩn Phàm lãnh đạm nhếch môi: “Cháu thấy sao cái gì?”

 

“Rõ ràng ba cháu cố ý đối địch với ông. Nó biết rõ Hạ Mộc Ngôn đã gả về đây lâu rồi, vậy mà vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ nhất quyết muốn con bé An Thư Ngôn này gả cho cháu.” Trong lời nói của ông cụ Lục có chút không vui: “Bây giờ nó lại càng trắng trợn, dám điều người từ bên Mỹ về đây, rõ ràng không xem cháu dâu ông chấm ra gì cả.”

 

“Tuy nói con bé nhà họ An không tệ, lúc nó còn nhỏ ông cũng đã từng gặp vài lần. Nhưng cháu vẫn không có hứng thú gì với An Thư Ngôn, cứ không mặn không nhạt. Trong chuyện này, ông cũng chẳng muốn ép buộc cháu.” Ông cụ Lục thở dài nói: “Chỉ mong con bé Hạ Mộc Ngôn kia không biết chuyện này. Nếu không, lỡ nó suy nghĩ nhiều, vậy thì ông đây hết mất hết cơ hội ôm chắt trai.”

 

Ánh mắt Lục Cẩn Phàm dao động, thầm cười đầy ẩn ý.

 

Người ngồi ngay dưới bàn, sao lại có thể không biết được?

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Đúng là cô có nghĩ, nhưng cũng không đến mức quá tiêu cực.

 

Dù sao ông ta cũng chỉ gài một người từ nước Mỹ về làm thư ký mà thôi, đâu phải nhét lên giường Lục Cẩn Phàm đâu. Mà nếu thật sự nhét lên giường, anh ấy cũng chưa chắc chịu ngủ, có gì mà cô phải nghĩ nhiều?