Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1155




Chương 1155:

 

“Tuần trước còn cố ý nhắc anh về ngày sinh nhật, hiếm khi có năm anh nhớ rõ ngày này mà về nhà sớm. Kết quả, đây là quà sinh nhật em muốn tặng anh sao?” Lục Cẩn Phàm đứng cách cô khoảng mười centimet, giọng nói hơi khàn, hơi tức giận vang trên đỉnh đầu cô. Không cần ngẩng đầu cô cũng biết sắc mặt hiện giờ của anh.

 

Chắc là rất tệ.

 

Đúng vậy, đúng là tuần trước cô có cố ý nói với anh là sẽ trải qua sinh nhật ba mươi tuổi cùng anh. Lúc đó Lục Cẩn Phàm nói rằng anh ít khi tổ chức sinh nhật, không cần làm gì đâu, nhưng cô nói nên tổ chức sinh nhật ba mươi tuổi, vì vậy anh hiếm khi nhớ kỹ chuyện này.

 

Thế mà, người lãng phí gần hết hai mươi bốn tiếng trong hôm nay lại là cô.

 

“Em…” Hạ Mộc Ngôn còn định phản bác gì đó, nhưng lại bị đàn áp bởi vóc người to cao sáp tới gần của Lục Cẩn Phàm: “Khụ, là em sai, tối nay công ty có buổi xã giao, nên…” Cô vẫn nên ngoan ngoãn nhận lỗi thôi, dù sao người mừng sinh nhật hôm nay cũng là lớn nhất.

 

Lúc Hạ Mộc Ngôn quyết định ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi thì Lục Cẩn Phàm lại nhìn chằm chằm vào cổ cô hồi lâu.

 

Cô cảm thấy hình như Tổng Giám đốc Lục sững sờ mấy giây, nhìn chăm chăm vào áo khoác nhung trên người cô bằng ánh mắt không rõ ý tứ, cuối cùng anh vẫn nghiêng người để cô vào nhà.

 

Trong nhà bật điều hòa, nhiệt độ ấm áp khiến cô cảm thấy hơi nóng, vô thức muốn cởi áo khoác và khăn quàng cổ ra. Nhưng khi nghĩ đến trang phục bên trong, cô lại nuốt nước bọt, quyết định lựa chọn tỉnh táo, không thể cởi.

 

Cô không nên mặc bộ quần áo đó!

 

Nhất định là cô điên rồi mới bị Tiểu Bát và Hạ Điềm giật dây mặc cái đó lên người.

 

Sau khi đóng cửa, Lục Cẩn Phàm vào bếp rót hai ly nước. Đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, cho nên anh cũng không muốn để cô ăn, bèn đi tới ngồi xuống cạnh cô, đưa nước cho cô. Thấy cô vẫn khoác áo choàng dày và khăn quàng cổ, anh lẳng lặng hỏi: “Em không nóng hả?”

 

“Không nóng không nóng, lạnh lắm, ha ha ha.”

 

Anh sờ lên khuôn mặt đang đỏ lên vì nóng của cô, cau mày định nói gì đó thì Hạ Mộc Ngôn vô thức đưa tay lên bịt miệng anh lại: “Em không sao, thật đấy!”

 

Hơi thở ấm áp phả vào ngón tay cô, mềm mại.

 

Làm vợ chồng lâu như vậy, bây giờ Hạ Mộc Ngôn mới nhận ra hình như ngoại trừ cô từng chủ động quyến rũ Lục Cẩn Phàm từ khi mới sống lại lần nữa, hình như từ đầu đến cuối người đàn ông này đều chủ động. Bất kể là chuyện gì, dù là trên giường, anh cũng mãi mãi đứng ở vị trí tấn công.

 

Đây còn là lần đầu tiên làm chuyện này, vì vậy khó tránh khỏi làm cô hơi chột dạ.

 

Vừa chạm tay vào môi anh cô đã vội vàng muốn rụt lại, nhưng anh lập tức nắm lấy tay cô, đưa lên môi khẽ hôn.

 

Hạ Mộc Ngôn say sưa nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, thậm chí còn hơi ngẩn ngơ. Người đàn ông tốt thế này, người đàn ông khiến bao nhiêu cô gái thèm nhỏ dãi, sao lại trở thành chồng của cô cơ chứ?

 

“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh nắm tay cô, thấy cô say sưa nhìn mình chăm chăm, thì hơi siết chặt tay gọi ý thức đang phiêu diêu của cô trở về.

 

“Em đang nghĩ, chỉ còn chút xíu nữa thôi là đến 0 giờ rồi, em phải làm sao mới có thể bù đắp sinh nhật ba mươi tuổi cho anh đây.” Cô xòe tay ra, đan tay mình vào tay anh. Ngón tay thon dài của anh càng nóng hơn trên mặt cô.

 

Anh nắm chặt tay, nhìn cô, không nói câu nào, cũng không chỉ trích chuyện cô về muộn nữa. Đang lúc Hạ Mộc Ngôn tưởng anh muốn nói gì, thì anh bỗng ôm cô vào lòng: “Về nhà an toàn là tốt rồi, nếu em vẫn chưa về, e rằng anh phải phái vệ sĩ đến công ty em để tìm người.”

 

Người đàn ông này thật đúng là luôn lo lắng cho an nguy của cô từng giờ từng phút, hoàn toàn không có ý định truy cứu chuyện cô không trải qua sinh nhật với anh.

 

Hạ Mộc Ngôn nằm trong vòng tay anh, vẽ theo hoa văn trên áo anh, nhắm mắt cảm nhận nhịp tim ổn định của anh, khẽ nói: “Em có thể xảy ra chuyện gì được chứ, trừ phi lại có ai đó thèm thuồng nhan sắc của em.”

 

Anh cười khẽ.

 

Tuyết mịn chậm rãi rơi lất phất ngoài cửa sổ, trong phòng yên tĩnh như giấc mơ yên bình.

 

… Nhưng giấc mơ này thật sự là quá *** nóng!

 

Thật sự mà nói, khăn quàng cổ và quần áo nặng nề khiến Hạ Mộc Ngôn càng lúc càng hít thở khó khăn trong căn phòng này. Tầm nhìn trước mắt dường như bị lớp hơi nước mỏng che kín, thậm chí còn không thấy rõ Lục Cẩn Phàm ở gần trong gang tấc. Cô hơi cúi mặt xuống, dụi mắt, muốn dụi đi lớp sương mù kia, nhưng tầm nhìn lại càng mờ hơn trước.

 

Lục Cẩn Phàm thấy được động tác này thì nhìn kỹ khuôn mặt càng lúc càng đỏ của cô: “Rốt cuộc em bị sao vậy?”

 

Bàn tay anh hơi lạnh so với làn da nóng hổi của Hạ Mộc Ngôn, thật sự là dễ chịu cực kỳ. Cô vô thức cọ vào anh, đến khi nghe thấy câu hỏi kia thì chợt nhớ tới bộ đồ cố ý mặc vì anh. Cô lập tức đứng bật dậy: “À, không sao không sao, em đi rửa mặt một chút!”, rồi chạy vào phòng tắm.