Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1140




Chương 1140:

 

Lúc sắp về đến phòng, người đàn ông trong thang máy một tay dắt cô, một tay đút túi quần, nghiêng mắt nhìn thoáng qua Hạ Mộc Ngôn: “Có phải anh bỏ đói em không?”

 

“Không.”

 

“Nếu em không đói, sao lại chạy đi ăn chực của người ta?”

 

“Vì người ta đang nướng BBQ mà…”

 

“Em muốn ăn đồ nướng thì có thể nói cho anh biết, có cái gì mà anh không thể thỏa mãn em được?”

 

“Mấy ngày trước anh mới bị viêm dạ dày, chúng ta ăn uống thanh đạm mới tốt. Thời gian này anh không thể ăn đồ nướng linh tinh, em chỉ sang đó trò chuyện với người ta, tiện thể ăn vài xâu thôi.”

 

Lục Cẩn Phàm lại nhìn cô, thấy ánh mắt Hạ Mộc Ngôn thành khẩn nên cuối cùng không nói gì thêm nữa, kéo cô gái nhỏ về phòng.

 

Vốn dĩ Hạ Mộc Ngôn còn nghĩ chuyện này chỉ là một khúc đệm nhỏ, kết quả lúc Lục Cẩn Phàm chuẩn bị bữa ăn tối, cô tắm rửa ra đã nghe thấy mùi đồ nướng.

 

Hạ Mộc Ngôn vừa lau tóc vừa đi ra, lúc vào phòng bếp thì thấy nhân viên phục vụ khách sạn mang dụng cụ bếp nướng BBQ cỡ nhỏ đặt trước mặt boss Lục, phía trên bày các loại nguyên liệu nướng gồm xâu thịt, tôm, rau củ, cánh gà, vân vân… Ngay cả mùi vị cũng thơm hơn mấy món cô ăn chực ở bên ngoài lúc nãy.

 

Bàn tay cầm khăn lông của Hạ Mộc Ngôn khựng lại trên đỉnh đầu, cô ngây ra nhìn bóng dáng người đàn ông Lục áo sơ mi xanh nhạt đang đứng trong bếp giúp cô nướng xiên que, nhưng nồi cơm điện bên cạnh vẫn bay ra mùi thơm của cháo rau củ. Nói cách khác, anh vẫn định kiên trì ăn uống thanh đạm, nhưng vì không muốn xử tệ với cô nên đặc biệt nướng BBQ cho một mình cô ăn, để cô ăn đã đời mới thôi.

 

Nếu nói cô không cảm động thì là giả.

 

Hạ Mộc Ngôn bước vào, nhìn từng xâu thịt tươi sạch và các loại gia vị nấu ăn, rồi lại đảo mắt nhìn về phía anh: “Em ăn không nhiều vậy đâu…”

 

Lục Cẩn Phàm không quay đầu lại, lấy gia vị nướng BBQ rắc lên xâu đồ nướng, lãnh đạm đáp: “Ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu, ăn đến no thì thôi, kẻo lại đi ăn chực người ta.”

 

Hạ Mộc Ngôn méo mặt, cô chỉ đi ăn chực một bữa mà cũng chọc tới anh sao.

 

“Ăn chực thì cũng chả có gì, nhưng chỉ mấy xâu thịt nướng là có thể làm em cởi bỏ phòng bị, người nào đưa bia cũng dám uống.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới sực nhận ra, vừa rồi lúc Lục Cẩn Phàm đến tìm, hình như cô đang tám chuyện với người con trai hơn ba mươi tuổi của gia đình đó. Hai người thảo luận về những gì anh ta nhìn thấy nghe thấy, chuyện mà anh ta đã trải qua lúc đi du học ở Trung Quốc, cho nên Hạ Mộc Ngôn mới cười cười nói nói với anh ta ở đó cả nửa ngày trời.

 

Hóa ra boss Lục đang hiểu lầm.

 

Hạ Mộc Ngôn nhịn cười, không giải thích, chỉ đứng ngây ra bên cạnh anh, nhìn những xâu rau củ đã nướng xong, mong đợi nói: “Em có thể nếm trước một miếng không?”

 

Anh thoáng liếc cô, không đáp.

 

“Một miếng rau củ thôi, em chỉ nếm thử xem cay hay không cay ấy mà.” Hạ Mộc Ngôn nhón chân, há mồm chỉ vào miệng mình, tỏ ý tay mình đang bận cầm khăn lông nên muốn anh đút mình nếm thử.

 

Nhìn thấy bộ dạng tham ăn của cô gái, Lục Cẩn Phàm nhả ra một câu: “Đúng là trẻ con.” Nhưng anh vẫn tiện tay cầm một xâu rau củ ở bên cạnh đã nguội đút cho cô.

 

Hạ Mộc Ngôn cắn một miếng, thỏa mãn chóp chép miệng khen ngon, sau đó hài lòng xoay người ra ngoài thay quần áo, chuẩn bị chờ boss Lục đích thân nướng những xâu khác xong thì tha hồ mà ăn cho đã.

 

***

 

Kết quả của buổi tối ăn quá no là Hạ Mộc Ngôn không tài nào ngủ được. Cô đã uống hai lon bia, mặc dù không đến mức say nhưng lại khiến tinh thần hưng phẩn lên rất nhiều.

 

Ăn đồ nướng xong, cô lại tắm rửa sạch sẽ, tránh cho khắp người đêu là mùi đồ nướng.

 

Hạ Mộc Ngôn đi tới lui trong phòng một lúc lâu, sau khi tiêu hóa thì cô mới ngồi xuống. Nguyên nhân lúc nãy ăn quá no chủ yếu vẫn là vì tay nghề nướng BBỌ của boss Lục quá đỉnh, đặc biệt là những gia vị anh phối hợp nướng chung. Nếu như lấy bí quyết gia vị làm món nướng này đi bán, đoán chừng sẽ có rất nhiêu quán nướng BBQ trả giá cao để mua, vì mấy món này vô cùng ngon.

 

Khó khăn lắm Hạ Mộc Ngôn mới có thể nằm xuống, nhưng cô nằm rồi thì lại lăn qua lăn lại, không ngủ được. Có lẽ là cô luôn nghĩ tới lộ trình kê” hoạch sau khi trở về Mỹ, có hơi phấn khích, cũng có chút không nỡ từ bỏ nhịp sống chậm rãi trên đảo trong những ngày qua.