Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1133




Chương 1133:

 

Cô bị hôn đến mức phải thều thào hổn hển gọi tên anh, giọng yếu ớt như mèo: “Lục Cẩn Phàm…”

 

Giọng anh khàn đặc, vô cùng khêu gợi: “Hử?”

 

“Bệnh của em mới khởi sắc một chút mà anh đã không biết xấu hổ thế này à, nhịn thêm một thời gian nữa không được sao?”

 

Giọng nói này của cô vô tình mang theo tia quyến rũ ngọt ngào lại càng thôi thúc anh muốn làm tới. Anh khàn giọng khẽ cười: “Anh chưa nhịn? Anh còn nhịn chưa đủ lâu sao?”

 

“Sao lúc trước anh không lợi dụng lúc em trườn lên người anh mà làm tới đi? Lúc đó em chủ động hơn.”

 

Anh khẽ cười: “Tần Tư Đình nói lúc đó tư duy của em chỉ khoảng mười tuổi. Ánh mắt đó của em quá ngây thơ, anh không mắc bệnh yêu trẻ nhỏ, đương nhiên không ra tay được.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Mặt cô vừa đỏ vừa nóng: “Chẳng lẽ bây giờ ánh mắt em lại nhuốm vẻ trần tục rồi à? Không lẽ bây giờ em không ngây thơ sao? Nếu nói không ngây thơ thì ban đầu em nên ở lại Luân Đôn mà sống cho hết đời, không bao giờ quay về Hải Thành nữa.”

 

Anh cúi xuống ngậm vành tai, khiến cô khẽ rên lên một tiếng.

 

Anh cười thật khẽ, ghé vào tai cô: “Bây giờ trong mắt em, đã có anh.”

 

“Anh ít tự mình đa tình đi. Đấy là hình ảnh phản chiếu mà thôi. Em đi bơi thôi mà anh cũng phải lượn lờ trước mặt, nếu không thì sao trong mắt em lại có anh được.”

 

Cảm nhận cử động của anh càng lúc càng thân mật, hơi nóng không che giấu dâng lên khiến Hạ Mộc Ngôn đỏ mặt tía tai: “Anh đừng…”

 

Nhưng ngón tay của anh khẽ siết cằm cô, anh cúi xuống hôn lên môi cô rồi khàn giọng thì thầm: “Ngày mai là sinh nhật hai lăm tuổi của em rồi, anh cũng đã sắp ba mươi tuổi. Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, thậm chí còn phải trải qua rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được hơn người khác, chúng ta nên có một cuộc hôn nhân ổn định hạnh phúc, Mộc Ngôn, cũng đến lúc nên có con rồi.”

 

Hạ Mộc Ngôn lườm anh: “Anh cũng biết em mới hai mươi lăm tuổi, bây giờ có rất nhiều phụ nữ hiện đại ba mươi tuổi mới kết hôn sinh con, hay là chờ em thêm tám hoặc mười năm nữa nhé?”

 

Lục Cẩn Phàm cười nhẹ: “Chờ tám hoặc mười năm nữa cũng được, anh không ngại làm cha già đâu. Nhưng ông nội không còn khỏe nữa, e rằng không đợi lâu vậy được, cũng nên cho ông có cơ hội nhìn cháu lớn lên chứ hả?”

 

Nói đến ông nội, ngẫm lại, ông nội trông mong chắt nhiều năm như vậy, kết quả, bây giờ đừng nói là chắt, ngay cả cháu trai và cháu dâu cũng bận đến nỗi không có thời gian về nhà họ Lục thăm ông.

 

May mà ông cụ nghĩ thoáng, chưa từng làm khó cô. Nếu không, chắc ông đã cầm ba-toong đến Ngự Viên đập cửa từ lâu rồi.

 

Với lại, không phải là cô không muốn có con.

 

Chẳng qua là cô không nghĩ đến chuyện mình sẽ lại có con mà thôi.

 

“Nếu em không muốn, vậy chờ thêm mẩy năm nữa cũng được, không vội.” Anh vuốt tóc cô.

 

Nếu cô thật sự không muốn, anh cũng chấp nhận, chỉ là anh không nói ra câu này.

 

Tim Hạ Mộc Ngôn khẽ thắt lại, vì lời anh nói và cũng vì hình ảnh anh bế con cho bú bình vừa hiện ra trong đầu cô.

 

Chàng cảnh sát hình sự nhà Hạ Điềm thật sự là đàn ông sắt đá dịu dàng điển hình, bên ngoài cũng chắc chắn là sĩ quan cấp cao. Vậy mà sau khi Hạ Điềm sinh con, cảnh thay tã cho cục cưng ở nhà thật sự là đủ gây sốc cho người nhìn, bao gồm luôn cảnh bê con cho bú bình…

 

Nêu đổi gương mặt đó thành mặt của Lục Cẩn Phàm…

 

Cô bỗng nhìn sang gương mặt gần trong gang tấc của anh, khó mà tưởng tượng nổi lúc boss Lục bế con sẽ như thế nào.

 

Anh chăm sóc cho cô đã tốt vậy rồi, sợ rằng sau khi có con anh sẽ hoàn toàn biến thành vú em mất thôi.

 

Vì vậy, lúc cô sẩy thai, sao anh có thể không đau lòng cho được?

 

Chỉ có điều, anh quá giỏi che giấu tất cả cảm xúc của mình. Chẳng qua là không có ai thấy anh cố tình giấu đi nỗi đau trong lòng mà thôi.

 

Có lẽ vẻ mặt khi suy nghĩ của Hạ Mộc Ngôn quá nghiêm túc, hoặc cũng có lẽ anh thật sự không có ý định làm gì cô vào lúc cô mới vừa tỉnh táo để tránh ảnh hưởng đến thời gian bình phục hiện giờ của cô, nên anh thở dốc mấy lần trên người cô, sau đó hôn cổ cô, rồi bỗng buông cô ra.