Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1122




Chương 1122:

 

Song, lúc nói chuyện, anh vẫn thoáng nhìn sang Hạ Mộc Ngôn luôn cúi đầu không lên tiếng.

 

Mắt Yiyi đỏ ửng, nhưng không dám dừng lại, cứ đập hết cái này đến cái kia xuống đất. Lúc này nhân viên cửa tiệm cũng dựa theo sắc mặt của Lục Cẩn Phàm mà không dám chậm trễ, chủ động chuyển từng cái cái bánh ở xa đến cho cô ta đập.

 

Bơ và bánh kem dưới chân Yiyi đã sắp chất thành núi, trông cô ta rất chật vật, rất nhiều bơ dính nhớp nháp trên người. Yiyi xoay người tiếp tục ném những cái bánh kem còn lại.

 

Cho đến khi toàn bộ bánh kem hoàn chỉnh đều bị vứt sạch, bơ rơi vãi đầy đất, cảnh tượng hỗn loạn, có vẻ rất khó dọn dẹp.

 

Yiyi cho rằng mình đã có thể thở phào một hơi thì bỗng nhiên Lục Cẩn Phàm lãnh đạm nhìn về phía đám nhân viên cửa tiệm trốn bên cạnh, lạnh lùng nói: “Lấy hết toàn bộ bánh kem đã hoàn thiện hoặc còn đang làm dở trong phòng làm bánh của các cô ra đây.”

 

Các nhân viên đều kinh ngạc, vẻ mặt Yiyi sững sờ.

 

Tuy nhiên khi nhân viên cửa tiệm nhìn thấy ánh mắt Lục Cẩn Phàm thì vô thức vội vã lên tầng lấy bánh.

 

Đám đông bên ngoài đã hoàn toàn vây kín cửa tiệm. Hạ Mộc Ngôn đứng bên cạnh Lục Cẩn Phàm nhìn cảnh này, trong đầu bỗng nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh kỳ quái, giống như người đàn ông này vẫn thường chống lưng cho cô như vậy, không khi nào là không che chở cô.

 

Hạ Mộc Ngôn khựng lại một chút, đảo mắt nhìn về phía gương mặt không còn giọt máu của Yiyi.

 

Thật ra Hạ Mộc Ngôn không hiểu tình hình bây giờ lắm, nhưng bất giác trong lòng cảm thấy rất sảng khoái, vô cùng sảng khoái, tựa như những bực bội vừa nãy đều đã bay biến.

 

Cô giơ tay lên, kéo nhẹ ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Thâm Thâm, em không muốn ở đây nữa.”

 

Vừa đúng lúc nhân viên cửa tiệm mang bánh kem và không ít đồ ngọt từ trong phòng làm bánh ra. Yiyi vừa nhìn thấy dáng vẻ làm nũng tựa như ỷ lại của Hạ Mộc Ngôn ở trước mặt Lục Cẩn Phàm thì sắc mặt lập tức cứng đờ. Cô ta lại nhìn đống đồ được chuyển xuống, gương mặt chẳng thể dùng từ cứng ngắc trắng bệch để hình dung nữa.

 

“Đưa cho cô ta, để cô ta tiếp tục đập.” Một tay Lục Cẩn Phàm kéo Hạ Mộc Ngôn, vừa nhẹ nhàng vỗ về trên vai cô, vừa lãnh đạm nói.

 

“Lục tổng, tôi… tôi có thể không đập không, bánh trên đất đã chất thành đống rồi…” Yiyi ấm ức đến đỏ mắt, muốn xin tha.

 

“Không phải cô rất thích bánh kem của tiệm này à? Không phải là kiêu ngạo lắm sao?” Lục Cẩn Phàm lạnh lùng, nói không nhanh không chậm: “Đập mấy cái bánh mà đã đau lòng rồi?”

 

“Không phải, Lục tổng, tôi, tôi…”

 

“Tôi nhắc nhở cô một câu, hóa đơn của toàn bộ số bánh kem hôm nay bị đập đều ghi hết dưới danh nghĩa của cô.”

 

“…” Yiyi lập tức nhũn chân, suýt nữa ngã ngồi xuống đất. Nhưng dưới đất đều toàn là bơ, cô ta vội vàng giơ tay lên chống trên bàn mới miễn cưỡng đứng vững được. Những cái bánh kem kia không hề rẻ, cái nhỏ nhất cũng ba bốn chục nghìn, còn có không ít những cái lớn. Toàn bộ số bánh kem cộng thêm bánh bán thành phẩm và đồ ngọt lấy từ phòng làm bánh mà cô ta đã đập trị giá ít nhất là hơn ba triệu bạc.

 

Quản lý cửa tiệm vừa nhìn mặt đất bừa bãi đã lập tức không nhịn nổi, hạ giọng nói: “Lục tổng, toàn bộ phôi bánh và nguyên liệu bán thành phẩm chúng tôi đưa ra đều bị cô Yiyi đập nát hết rồi. Chúng tôi phải đi mua sắm bổ sung rất nhiều thứ, vậy… hay là chuyện này dừng lại ở đây đi…”

 

Lục Cẩn Phàm lãnh đạm liếc ông ta một cái: “Ông tưởng tiệm bánh này vẫn có thể kinh doanh tiếp được ư?”

 

Nét mặt quản lý tiệm lập tức cứng đờ, gương mặt toàn bộ nhân viên cửa tiệm cũng tái nhợt hẳn đi chỉ trong tích tắc.

 

Yiyi là phụ nữ nên nhìn ra được Hạ Mộc Ngôn đúng là vợ của Lục Cẩn Phàm, anh đang trút giận thay cô. Bây giờ bản thân cô ta bị tốn thãt là điều không tránh khỏi, nhưng điêu đáng lo nhất là công việc của chông cô ta trên đảo này cũng sẽ bị liên lụy.

 

Cô ta đỏ mắt nhìn Lục Cẩn Phàm, vậy mà anh chẳng màng đến ánh mắt của bất kỳ ai. Anh c”âm điện thoại lên, không biết đang gọi cho ai.

 

“Tiến hành điêu tra chất lượng vệ sinh an toàn thực phẩm ở tiệm bánh Royal trên phố Wonderfu-life, tìm cho ra người đứng tên pháp nhân và ông chủ cửa tiệm này cho tôi. Trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ, tôi muốn cửa tiệm này phải biến mất, đồng thời giao quản lý và chủ cửa tiệm cho Cục Thanh tra thương mại của Argentina. Ngoài ra, ngưng toàn bộ dự án hợp tác giữa Argentina và công ty du lịch người Hoa, không thực hiện tiếp nữa.”

 

Nghe mấy lời của Lục Cẩn Phàm, Yiyi như rơi vào hâm băng, còn chồng cô ta thì lập tức nhíu chặt chân mày, oán hận lườm cô ta một cái.