Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1120




CHương 1120:

 

Yiyi thấy chồng mình bị lạnh lùng phớt lờ, ngẫm nghĩ rồi cũng bước tới gần, dè dặt nói: “Lục tổng… hiểm khi anh đển đảo Argentina, con phố nhỏ này dành riêng cho những khách du lịch dạo chơi, chúng tôi mời anh đến chỗ yên tĩnh ngồi, nơi này quá phức tạp, không thích hợp với anh.”

 

Lục Cẩn Phàm hờ hững nhìn cô ta: “Cô là ai?”

 

Yiyi chạm phải cái lạnh như tuyết mỏng trên núi cao trong mắt người đàn ông này, trái tim không kìm được run rẩy, nâng tay kéo cánh tay chồng mình: “Tôi là vợ anh ấy… Có điều khi còn nhỏ tôi đã từng sống ở Hải Thành hơn mười năm, cũng nghe nói về tiếng tăm của nhà họ Lục. Sau này tôi cũng nghe kể về anh…”

 

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo gần như có thể xuyên thấu lòng người của Lục Cẩn Phàm, rồi lại nhìn dáng vẻ ngây ngô của Hạ Mộc Ngôn trước mặt Lục Cẩn Phàm, Yiyi thấy mặc dù trông bọn họ rất thân quen nhưng có lẽ chỉ may mắn quen biết rồi vô tình gặp mặt tại đây mà thôi, không có quan hệ mật thiết gì cả.

 

Thế là Yiyi nhân cơ hội liền nói: “Lục tổng, lúc trước tôi từng sống ở Hải Thành, biết được cô Hạ đây là loại người gì. Cô ta là kẻ chẳng ra sao cả, anh nên ít tiếp xúc với loại người này thì hơn. Tôi còn nghe nói cô ta không phải con gái ruột của nhà họ Hạ…”

 

“Nghe nói?” Nụ cười của Lục Cẩn Phàm càng trở nên lạnh lẽo, đáy mắt tỏa ra sương mù u ám khiến người ta nhìn không thấu. Anh cười khẩy như có như không: “Cô ấy làm mích lòng cô?”

 

Yiyi thấy Tổng Giám đốc Lục cố ý nói chuyện với mình, thì nghĩ hẳn là mình đã đoán trúng rồi, thế nên cô ta vội vàng xoay người chỉ vào bánh kem chín tầng màu xanh lam còn chưa được nhân viên cửa tiệm đóng hộp: “Thật ra cũng không thể gọi là mích lòng, chẳng qua tôi đã đặt bánh kem này trước, định tặng cho cụ ngoại của chồng tôi. Bà cụ đã chín mươi tuổi nên chúng tôi cố ý đặt bánh kem chín tầng này. Nhưng Hạ Mộc Ngôn lại chẳng biết tốt xấu, cứ muốn chạm vào. Đây là đồ ăn mà, sao có thể sờ lung tung được? Nếu như cô ấy chạm vào rồi thì còn ai dám ăn? Nhân viên cửa tiệm nói cô ta, nhưng cô ta lại cứ không chịu, cãi qua cãi lại một hồi làm người ta nhìn vào giống như đang tranh chấp, chứ thật ra chẳng có gì…”

 

Trước khi Yiyi chấm dứt đoạn kể lể của mình, Hạ Mộc Ngôn nhỏ tiếng nói chỉ mình Lục Cẩn Phàm nghe thấy: “Em không có chạm vào, em biết bánh kem này mua để cho ngươi ta ăn mà. Em chỉ tò mò đến gần xem thôi, tay còn chưa chạm vào đã rụt lại rồi.”

 

Không chờ Yiyi nói tràng giang đại hải xong, ánh mắt Lục Cẩn Phàm đã hờ hững liếc nhìn bánh kem chín tầng ở cách đó không xa sau lưng Hạ Mộc Ngôn.

 

Bởi vì số tầng quá nhiều cho nên phải cẩn thận đặt trên xe đẩy, không thể di chuyển, nếu không sẽ dễ bị đổ hoặc lệch vị trí, ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể.

 

Anh nhìn thấy dưới đáy bánh kem được mâm tròn cố định trên xe đẩy, rồi lại nhìn Hạ Mộc Ngôn. Cô gái nhỏ rất ấm ức, nhưng lại chẳng biểu hiện nhiều lên mặt, tuy nhiên tâm trạng dạo phố hôm nay xem như đã tan tành.

 

“Bánh kem không tệ, đẩy đến đây cho tôi xem.” Giọng nói của anh vang lên, không nghe ra cảm xúc gì.

 

Đám nhân viên tiệm bánh kem ngẩn người, không biết có nên đẩy qua không. Quản lý tiệm lập tức chạy xuống, vội vàng đẩy xe tới bên cạnh Lục Cẩn Phàm, đồng thời tươi cười nói: “Lục tổng, thật ra trên con phố nhỏ chuyên doanh này của chúng ta, bánh ngọt và bánh kem của cửa tiệm chúng tôi có nét đặc sắc riêng biệt. Mặc dù đắt, nhưng đắt cũng có lý do của nó. Kỹ thuật làm bánh mới nào, thịnh hành loại gì, chúng tôi đều làm loại đó. Hơn nữa, anh xem tay nghề làm fondant này, bánh kem bình thường tuyệt đối sẽ không tạo ra hiệu quả sống động đến thế.”

 

Nhưng quản lý cửa tiệm vừa dứt lời thì Lục Cẩn Phàm đã nâng chân lên, mặt vô cảm, đạp chiếc xe đẩy một cái. Trong nháy mắt, chiếc bánh kem chín tầng hơn hai mét lập tức nghiêng ngả đổ xuống. Cuối cùng, bánh kem cùng tất cả bơ và đồ trang trí bằng fondant đều rơi hết xuống đất. Xe đẩy mất trọng lượng đâm vào vách tường cách đó không xa, tạo ra âm thanh cực lớn khiến lòng người chấn động.

 

“…”

 

Trong chớp mắt, toàn bộ tiệm bánh lặng ngắt như tờ. Yiyi khiếp sợ, ngước lên nhìn ánh mắt lạnh lẽo gần như khiến người ta rét đến tận xương tủy của Lục Cẩn Phàm.

 

“Lục, Lục tổng…”

 

Dường như rốt cuộc cũng nhận ra tia nguy hiểm ẩn trong đáy mắt anh, chồng của Yiyi đứng sững tại chỗ. Dù bánh kem chín tầng đổ trên đất, bơ văng tung tóe nhìn bẩn vô cùng mà anh ta chẳng dám nói thêm một lời.

 

“Ai cho cô can đảm dám khoe khoang khoác lác trước mặt vợ tôi?”

 

Giọng điệu Lục Cẩn Phàm nghe rất thờ ơ, nhưng lại cực kỳ lạnh lùng, khiến người khác sợ hãi.

 

Sắc mặt Yiyi kinh hãi, ngay cả mặt chồng cô ta cũng trở nên trắng bệch.

 

Yiyi cứng ngắc nhìn tia lạnh lẽo sâu thẳm nơi đáy mắt Lục Cẩn Phàm, dường như rốt cuộc cũng nhận ra điều gì, cô ta đột ngột đảo mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn vẫn đứng ở đó với vẻ mặt thản nhiên, không biết là đang nghĩ gì.

 

Sao lại thế được?

 

Yiyi căng thẳng, bàn tay lạnh ngắt: “Lục tổng, anh nói gì, tôi có nghe lầm không? Cái gì mà… vợ… anh?”

 

Cô ta nói chuyện bắt đầu lắp bắp, sâu thẳm trong lòng hi vọng mình chỉ nghe lầm mà thôi.

 

Nhân viên tiệm bánh cũng khiếp sợ nhìn một màn đảo ngược này, đến thở cũng không dám thở mạnh.