Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1117




Chương 1117:

 

“Tốt nhất là cô đừng chạm vào, đây là đồ ăn đấy! Chẳng biết tay cô đã dính bao nhiêu vi trùng nữa, nếu như bị cô chạm vào, người đẹp đặt bánh không vui lại hủy bánh kem thì cô đền không nổi đâu.” Thấy dáng vẻ vừa không biết gì vừa nhát gan của Hạ Mộc Ngôn, nhân viên cửa tiệm kia lập tức trừng cô một cái, đồng thời đẩy xe bánh kem sang bên cạnh.

 

Trông vẻ cẩn thận từng li từng tí của nhân viên, Hạ Mộc Ngôn không nhận ra sự khinh thường trong mắt cô ta, vô thức hỏi: “Bánh này đắt lắm sao?”

 

Nhân viên nọ quay đàu lại, quan sát cô từ trên xuống dưới. Thấy quằn áo cô mặc không rẻ, cũng rất thời thượng, nhưng thoạt nhìn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cô ta lập tức cười nhạo cô nhà quê.

 

“Dĩ nhiên là đắt! Chúng tôi mất ba ngày ba đêm mới làm xong chiếc bánh kem này. Đừng nói là từng món trang trí và con thiên nga bằng íơndant, giá khuôn bánh chín tâng đã không rẻ rôi. Tổng giá tiền chiếc bánh này đổi ra nhân dân tệ cũng khoảng một trăm năm mươi tám nghìn. Cô ấy à, đoán chừng cũng chỉ hiếu kỳ nhìn thôi, cả đời chưa chắc mua nổi đâu.”

 

Hạ Mộc Ngôn không có khái niệm v”ê tiền bạc, lúc nghe thấy một trăm năm mươi tám nghìn thì ù ù cạc cạc gật dẫu: “À…”

 

Trong nhận thức của cô, bánh kem hẳn là rất ngon. Nhưng một trăm năm mươi tám nghìn là bao nhiêu, hình như cũng không bao nhiêu thì phải?

 

Bởi vì Thâm Thâm dẫn cô đi ăn, đi mua đồ dùng, còn có ở khách sạn, mặc dù cô không nhìn thẩy Thâm Thâm quẹt thẻ trả tiền giống như những người khác, nhưng cô nhìn thấy rất nhiều chỗ ghi giá, đều là sáu bảy chữ số.

 

Lúc này, cô nghe thấy nhân viên cửa tiệm nói một trăm năm mươi tám nghìn một cách kiêu ngạo, vậy chắc là rất rất nhiều tiền nhỉ?

 

“Sợ rồi à?” Thấy biểu cảm ngờ nghệch của Hạ Mộc Ngôn, cô nhân viên kia lập tức hừ lạnh một tiếng: “Cô muốn ăn bánh kem thì đi sang tiệm bánh ở chếch đối diện mà mua, bên đó đa phần là bánh vài nghìn, rẻ hơn còn có hai ba trăm. Tiệm chúng tôi đều là bánh kem fondant cao cấp và tất cả các mẫu cao cấp được đặt trước, chọn đại một cái cũng là sáu chữ số, cô mua không nổi đâu, xem xong thì đi nhanh đi! Nhưng mà có xem thì cũng đừng sờ lung tung, bánh kem này rất đắt, cô mà làm hỏng thì tôi không thể ăn nói với người ta!”

 

Hạ Mộc Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, không nói gì nữa. Ngẫm nghĩ cho rằng có lẽ cái này thật sự rất đắt, cô không muốn Thâm Thâm tiêu tiền linh tinh, cho nên xoay người định đi.

 

Nhân viên kia thấy dáng vẻ của cô thì cười khẩy một tiếng, tiếp tục bận rộn, không thèm để ý đến cô nữa.

 

Kết quả Hạ Mộc Ngôn vừa định ra khỏi cửa, bỗng một phụ nữ xinh đẹp ăn mặc thời thượng bước từ ngoài cửa vào. Người phụ nữ kia cầm túi đi vào với tốc độ tên bắn, do đi quá vội nên đâm sầm vào Hạ Mộc Ngôn.

 

Đầu Hạ Mộc Ngôn không thể chịu được chấn động mạnh, cũng không chịu được sự chao đảo sau khi bị va chạm nên đau nhức vô cùng. Nhất thời cô không thể đứng vững, vô thức đặt vội tay lên cạnh bàn chống đỡ. Hạ Mộc Ngôn vừa định quay đầu thì sau lưng đã văng lên tiếng chửi đổng.

 

“Cô bị mù hả, đứng đây cản đường cản lối làm gì?”

 

Hạ Mộc Ngôn đột ngột quay đầu lại nhìn về phía người phụ nữ kia. Người phụ nữ kia khựng lại, kinh ngạc nhìn Hạ Mộc Ngôn một lúc.

 

“Hạ Mộc Ngôn?”

 

Hạ Mộc Ngôn vốn có hơi nổi giận vì người va phải cô không xin lỗi mà còn cư xử vô lối, nhưng cô không ngờ đối phương lại biết tên mình. Hạ Mộc Ngôn vô thức nhìn cô ta thêm vài lần.

 

Người phụ nữ này tên là Yiyi, trước đây cũng là thiên kim xinh đẹp nổi tiếng ở Hải Thành. Có điều năm mười sáu tuổi, gia đình cô ta đã di dân sang Argentina. Khi còn bé, Yiyi và Hạ Mộng Nhiên có quan hệ rất tốt, mặc dù lúc còn nhỏ, Hạ Mộng Nhiên không thể hiện rõ sự bất hòa với Hạ Mộc Ngôn, nhưng từ bé Yiyi đã thích chèn ép khiêu khích Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn không nhận ra cô ta, càng không nhớ những chuyện này. Dù cho hiện giờ cô tỉnh táo thì cũng chẳng thể lập tức nhớ ra những ký ức thóc mục vừng thối vô ích đó được.

 

Thấy vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn ngẩn ra, Yiyi cho rằng cô chỉ quá kinh ngạc, lập tức bước tới gần, quan sát cô vài lượt.

 

“Lâu rồi không gặp nhỉ, Hạ Mộc Ngôn. Nếu như không phải hôm nay gặp cô ở đây, tôi gần như đã sắp quên mất trên đời này còn có một người như cô tồn tại. Đã nhiều năm không nghe thấy tin tức trong giới thiên kim nổi tiếng ở Hải Thành, cô thế nào rồi? Hạ Mộng Nhiên có khỏe không? Nhiều năm rồi tôi không có liên lạc với hai chị em các người.”

 

Hạ Mộc Ngôn không nhận ra cô ta, trả lời đúng sự thật: “Tôi không quen cô.”

 

Yiyi sững người, ánh mắt giận dữ và coi thường. Vốn dĩ cô ta nói sắp quên sự tồn tại của Hạ Mộc Ngôn là cố ý, kết quả Hạ Mộc Ngôn lại như thật sự không nhớ cô ta là ai, hệt như đã hoàn toàn quên bẵng cô ta từ lâu. Dù gì cũng là bạn hồi còn nhỏ, sao cô có thể nói không nhận ra là không nhận ra được?

 

Cô cố ý sao?