Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1109




Chương 1109:

 

Hạ Mộc Ngôn hơi do dự và thấp thỏm, nhưng lại ngóng trông gật đầu: “Vâng.”

 

Lục Cẩn Phàm cười nhẹ, vuốt tóc cô.

 

Lúc Lục Cẩn Phàm rời khỏi phòng ngủ thì Hạ Mộc Ngôn lại ôm lấy iPad chị Trần đưa cho xem mấy bộ phim và video trong iPad, lướt tới lướt lui, cái gì cũng tò mò.

 

Anh nghỉ phép ở nhà với Hạ Mộc Ngôn, dù mặc quần áo ở nhà nhưng vẫn không mất đi khí chất đẹp trai lạnh lùng.

 

Hạ Mộc Ngôn tiện tay nhấp vào một chỗ trên iPad, đó là thanh lịch sử xem video. Sau khi mở ra, cô nhận thấy bên trong có rất nhiều thứ trước đây đã từng xem. Cô tùy ý kéo xuống dưới liên tục trong ấn tượng không sâu của mình. Đến khi kéo tới một lịch sử rất lâu trước đây, trông thấy một video có tên Hạ Mộc Ngôn, cô bèn tò mò nhấp vào.

 

Đó là đoạn clip phỏng vấn sau khi cô được đánh giá là nữ doanh nhân người Hoa của Forbes ở Anh. Người trong video chính là cô, ngồi trong phòng phỏng vấn, mặc trang phục công sở vừa xinh đẹp lão luyện lại rất có khí chất, bình thản đối thoại với người dẫn Chương trình bằng tiếng Anh. Hạ Mộc Ngôn chợt phát hiện mình có thể nghe hiểu được tiếng Anh, thậm chí còn có thể nghe hiểu hết tất cả nội dung trong cuộc phỏng vấn này.

 

Nữ doanh nhân người Hoa của Forbes, lịch sử gầy dựng nên Tập đoàn MN, từng cái nhăn mày, từng nụ cười vừa như phong tình lại vừa xa cách của Hạ Mộc Ngôn trong clip đều toát lên sự tự tin của người đứng đầu công ty, tất cả đều khiến Hạ Mộc Ngôn cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

 

Nữ Tổng giám đốc của Tập đoàn MN ư?

 

Đây là cô sao?

 

Đoạn clip phỏng vấn kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, Hạ Mộc Ngôn xem hơn bốn mươi phút thì mới để iPad xuống. Cô giơ tay đập cái đầu hơi đau một cái, phát hiện đầu mình đau như muốn nứt ra. Cô lập tức giơ hai tay ôm lấy đầu, đè chặt lấy.

 

Các hình ảnh chồng chéo hiện lên trong đầu, Los Angeles, Campuchia, Luân Đôn, Hải Thành… Khắp mọi nơi… Từng hình ảnh khiến cô vừa quen thuộc vừa xa lạ cứ liên tục xoay tròn trước mắt.

 

 

 

 

 

 

Chương 704: Hạ Mộc Ngôn lập tức xấu hổ đỏ mặt

 

Lục Cẩn Phàm bước xuống cầu thang.

 

Hạ Hoằng Văn và Tiêu Chấn Quân vẫn chưa đi, vừa quay đầu đã thấy anh xuống tới.

 

Khí chất quạnh quẽ, bước chân trầm ổn càng làm nổi bật thời khắc yên tĩnh vừa rồi ở phòng khách tầng một.

 

Lục Cẩn Phàm im lặng nhìn hai người kia: “Hai người vẫn chưa đi à? Có lời gì chưa nhắn nhủ sao?”

 

Hạ Hoằng Văn thở dài: “Ba chỉ đang nghĩ, giờ Hạ Mộc Ngôn bệnh thế này, lại chỉ chấp nhận một mình con, người làm cha như ba nhiều năm rồi cuối cùng vẫn là kẻ thất bại.”

 

Sau khi im lặng chốc lát, Hạ Hoẳng Văn hỏi: “Sau hai ngày con bé vừa mới tỉnh lại, chắc là các con phải tốn sức lắm mới làm con bé bình tĩnh trở lại đúng không? Ba thấy dáng vẻ vừa rồi của nó mà khó tưởng tượng được lúc cảm xúc của nó không ổn định sẽ như thế nào.”

 

Chị Trân ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Ngày đó, lúc vừa tỉnh lại, bà chủ gân như đập hết tẩt cả những thứ có thể đập, sau đó còn trốn vào tủ không chịu cho chúng tôi chạm vào. May mà ông Lục trở về kịp thời, nếu không chúng tôi cũng không biết phải làm sao.”

 

Nghe thấy lời này, Hạ Hoẳng Văn càng đau lòng và tự trách.

 

Đau lòng vì Hạ Mộc Ngôn bệnh nặng như vậy, tự trách vì mình chẳng giúp được gì cả.

 

Lúc này, Tiêu Chấn Quân nhắm mắt lại, nói: “Năm đó, khi tình trạng của Thanh Lâm không tốt, cũng chỉ có mình ông có thể ở bên cạnh chăm sóc bà ẩy. Mặc dù ông giấu con gái tôi ở bên mình suốt hai mưol mấy năm, nhưng không thể phủ nhận ông quả thật rẩt chiếu cố mẹ con bà ẩy. Mộc Ngôn bị như bây giờ chúng ta không cách nào nhúng tay, giống như năm đó dù tôi có đến đón Thanh Lâm đi, e rằng bà ấy cũng sẽ không chịu đi theo tôi.”

 

Không ngờ Tiêu Chấn Quân hô phong hoán vũ ở Tập đoàn Lãng Tiêu, tính tình cứng rần nhiêu năm lại nói ra những lời này, Hạ Hoằng Văn nhìn ông.

 

Lục Cẩn Phàm không nói xen vào, chỉ nói: “Chị Trần, gọi người chuẩn bị bữa tối đi. Tôi thấy Chủ tịch Hạ và Chủ tịch Tiêu đây hiếm khi có ý định trò chuyện sau khi xa cách hơn hai mươi năm. Chi bằng để bọn họ ngồi xuống từ từ trò chuyện vậy.”