Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 107




Chương 107:

 

Còn vừa khóc vừa gọi, dáng vẻ ấy hoàn toàn không giống với cô…

 

Cô vội giơ tay lên che mắt lại để không nhìn thấy ánh mắt như có đốm lửa của anh. Tay cô nắm chặt lấy áo anh, quay đầu đi: “Con người phải có thời gian nghỉ ngơi. Tối qua làm nhiều lần như thế, hôm nay dù sao cũng nên để em ngủ một giấc thật ngon… A… á… Đừng, đừng hôn…”

 

Nụ hôn của anh lại lần nữa rơi xuống vành tai cô. Trong nháy mắt, toàn thân cô không thể tự điều khiển được, ngay cả giọng nói cũng lập tức trở nên yêu kiều không kể xiết.

 

Lục Cẩn Phàm biết cô mẫn cảm, nhưng cô đâu chỉ mẫn cảm ở chỗ này.

 

Toàn thân cô có rất nhiều chỗ mẫn cảm, chẳng qua thường ngày anh buông tha, không trêu chọc cô nhiều, nên mới để cô trốn tránh bao lâu nay.

 

Anh cười khẽ bên tai cô: “Không hôn chỗ này, vậy chuyển sang hôn chỗ khác nhé? Hử?”

 

Hạ Mộc Ngôn vô thức đưa miệng tới, thà bị hôn đến như si như say, còn hơn bị anh hôn chỗ khác đến mất khống chế.

 

Nhưng nụ hôn của anh lại không rơi xuống môi cô, mà trực tiếp vén áo cô lên.

 

Hạ Mộc Ngôn giật mình, đỏ mặt vội rụt người lại để ngăn động tác của anh: “Đừng…”

 

 

Hai gò má Hạ Mộc Ngôn đỏ ửng, mái tóc dài xõa lòa xòa trên ghế sofa, bị anh hôn đến cả người nhũn như một vũng nước.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn bộ dạng của cô mà mỉm cười bên tai cô rồi hôn lên đó: “Tối qua em cầu xin anh ầm ĩ, bây giờ định qua cầu rút ván hả?”

 

Hạ Mộc Ngôn trừng anh, cúi đầu cắn vào ngón tay anh.

 

Ánh mắt Lục Cẩn Phàm càng tối đi, không những không rút tay về, mà ngược lại còn nhân lúc cô không nỡ lòng cắn mạnh mà duỗi thẳng vào miệng cô: “Em xác định tối nay chỉ cắn mỗi chỗ này?”

 

Hạ Mộc Ngôn cầm gối ôm trên sofa nện mạnh vào mặt anh, anh mỉm cười né đi, sau đó đè cô xuống sofa không cho động đậy.

 

“Lưu – manh!”

 

“Trước giờ anh chưa từng nói mình là chính nhân quân tử, trước mặt bà Lục lại càng không có khả năng đó.” Anh vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng của cô.

 

Anh lại hôn tiếp. Hạ Mộc Ngôn nghĩ tới chữ “cắn” mà anh vừa nói, thế là dứt khoát há miệng ra cắn anh.

 

Kết quả, nhát cắn này của cô đã biến nụ hôn vừa vuốt ve an ủi, vừa kiên nhẫn ban đầu trở thành nụ hôn mưa to gió lớn, lại thêm vài phần áp chế.

 

“Mộc Ngôn Mộc Ngôn.” Anh thì thầm bên tai cô.

 

Hạ Mộc Ngôn đã bị anh hôn đến đầu váng mắt hoa, ngay cả sức phản kháng ban đầu cũng dần cạn kiệt. Nghe thấy anh khàn giọng gọi tên mình thì cô lập tức ngước lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

 

Lục Cẩn Phàm trầm thấp gọi tên cô, rồi bỗng nhiên trong lúc cô mơ màng, anh nắm lấy bàn tay của cô đặt xuống thân dưới của mình.

 

Mặt Hạ Mộc Ngôn nóng bừng lên, vội vàng muốn rụt tay về, nhưng lại bị anh cương quyết đè lại, hoàn toàn không thể giãy khỏi tay anh.

 

“Lục Cẩn Phàm, sau khi anh ăn mặn thì không biết tiết chế phải không… Bỏ tay ra! Đừng… A!”

 

Hơi thở của anh rất nóng, trong đêm khuya yên tĩnh chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh kề sát khóe môi cô: “Anh nghĩ trước đây mình đã đủ thanh tâm quả dục rồi.”

 

Ý là bây giờ anh không có ý định tiếp tục thanh tâm quả dục nữa?

 

Động tác hôn lên cần cổ của anh làm Hạ Mộc Ngôn run rẩy cả người: “Anh, anh… Chẳng lẽ trước khi kết hôn… Anh không cùng những người phụ nữ khác…”

 

“Đàn ông nào cũng có nhu cầu sinh lý bình thường, chẳng qua khả năng kiềm chế của anh mạnh hơn những người khác mà thôi.”

 

“Vậy…” Hạ Mộc Ngôn nằm dưới người anh, giọng nói cũng khàn đi rất nhiều: “Vậy anh kiềm chế tiếp đi… Dù sao tối qua cũng mới…”

 

“Không được.” Anh cười khàn, rồi hôn lên tai cô một cái.

 

Hạ Mộc Ngôn trừng anh: “Tại sao không được? Vừa rồi anh mới nói khả năng kiềm chế của anh mạnh hơn những người khác mà. Bây giờ em vẫn còn đau lắm, em nghỉ ngơi một đêm được không?”

 

“Đối mặt với em, hai chữ này hoàn toàn vô hiệu.”

 

Câu nói trầm thấp vừa thốt ra, Hạ Mộc Ngôn lại bị hôn lần nữa.

 

Cùng lúc đó, tay của cô cũng được anh buông ra. Cô vừa mới thở phào lại đột nhiên bị bế bổng lên.

 

Cô vô thức kêu khẽ một tiếng rồi đưa tay nắm lấy vai và cánh tay anh. Cô đã bị hôn đến thần hồn điên đảo, vừa định mở miệng lại bị anh cúi xuống lấp kín cánh môi, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào.