Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1069




Tắt máy, Lục Cẩn Phàm lại nhìn Hạ Mộc Ngôn đang ngủ trong phòng.

 

Mục đích của A Đồ Thái quá lớn, để moi những manh mối từ miệng anh, quả nhiên hắn ta đã nhắm vào Hạ Mộc Ngôn. Bọn chúng biết, nếu Hạ Mộc Ngôn ở Trung Quốc thì sẽ không cách nào ra tay, thế là bèn nghĩ trăm phương ngàn kế, mượn cớ hợp tác với công ty thứ ba để dụ Hạ Mộc Ngôn sang Mỹ.

 

Nói cho cô biết trước độ nguy hiểm của tình hình hiện tại cũng không sao, ít nhất là trong trường hợp này, cô sẽ biết cách bảo vệ bản thân mình tốt hơn.

 

Hạ Mộc Ngôn ngủ trong chốc lát là tỉnh, dù sao trời cũng vẫn chưa tối, vừa rồi cô cũng chỉ ngủ thiếp đi khi đang chờ anh. Cô xuống giường đi rửa mặt, lúc đi ra mới phát hiện Lục Cẩn Phàm đang cầm laptop của cô xem email.

 

“Lục Cẩn Phàm, Tập đoàn MN và Tập đoàn Shine không phải một nhà, anh xem email trong laptop của em như vậy, có được coi là ăn cắp bí mật thương mại không vậy?”

 

Hạ Mộc Ngôn đi tới, nhìn bóng lưng điềm tĩnh ung dung của anh.

 

Lục Cẩn Phàm tiện tay bấm vào một email khác của cô, không quay đầu lại, chỉ thản nhiên cất giọng ấm áp: “Không xem những email này của em, anh cũng không biết là ngày thường lại có nhiều công ty nhỏ bé không có thực lực nhắm vào Tập đoàn MN thế này. Bây giờ em đúng là một tảng mỡ dày trong miệng bọn họ.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “… Dù sao Tập đoàn MN cũng vừa mới chuyển về nước, có rất nhiều dự án hợp tác không thể bỏ qua. Mặc dù email của em có rất nhiều tin nhắn trao đổi giữa một số công ty, nhưng không phải ai em cũng hợp tác, chỉ là tung lưới rộng rãi mà thôi. Tuy bây giờ Tập đoàn MN nổi tiếng trong giới người Hoa, nhưng vẫn kém hơn Shine của các anh rất nhiều. Em không thể như Shine của các anh, không thèm nhìn đến những công ty không có thực lực rõ rệt.”

 

Anh cười: “Em không ngủ thêm chút nữa sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn đi qua, thấy anh thẳng tay xóa hết mấy thư rác vô dụng trong hộp thư của cô. Thật ra cũng có vài công ty nhỏ bên Mỹ liên lạc, nhưng cô vẫn không để ý tới. Vốn dĩ cô đang định sau khi sang Mỹ lần này sẽ tự mình đi khảo sát thực tế một chút, nhưng kết quả lại bị Lục Cẩn Phàm xóa trong nháy mắt.

 

Hạ Mộc Ngôn lập tức phồng má, giật lại laptop, “Anh xem thì xem, xóa email của em làm gì!”

 

Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Những công ty nhỏ vô dụng này không cần phải xem. Mấy ngày tới em ngoan ngoãn ở lại đây cho anh, không được đi đâu lung tung, kể cả những công ty nhỏ tạp nham này cũng không cần liên lạc.”

 

Hạ Mộc Ngôn tiện tay mở ra xem, thấy những email bị anh xóa đi đều là những tài liệu do các công ty nhỏ gửi tới mà ngay cả cô cũng thấy chướng mắt, quả thật không cần thiết phải xem.

 

Cô vừa ngồi xuống bên cạnh, vừa tiện tay ấn laptop: “Anh tưởng làm thế này là có thể xóa bay tội danh ăn cắp bí mật thương mại của Tập đoàn MN à? Đường đường là Tổng Giám đốc của Shine, vậy mà xem email trao đổi của công ty em. Rốt cuộc làm sao anh giải được mật khẩu trên laptop em hả?”

 

Anh cong môi: “Giống mật khẩu điện thoại em như đúc, cần anh phải giải sao?”

 

“…”

 

Một lát sau, Hạ Mộc Ngôn tắt laptop, mở miệng nói: “Lục Cẩn Phàm.”

 

“Hửm?”

 

“Lần này em sang Mỹ là để gặp vị đối tác kia, em đang nghĩ không biết có nên gặp hay không. Mục đích ban đầu của em chỉ là định tới nói chuyện một chút, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy hình như quá trùng hợp. Em cảm thấy thời gian và lý do mà công ty tài chính kia muốn hợp tác với bọn em có phần gượng ép.”

 

Tuy nói thế, nhưng Hạ Mộc Ngôn lại buồn bực: “Nhưng dù sao em cũng đã sang đây rồi, không gặp thì không phù hợp cho lắm.”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô, cười khẽ: “Hiếm khi em có lòng cảnh giác thế này, bây giờ có cũng không muộn.”

 

Hạ Mộc Ngôn chợt nhíu mày, nhìn anh: “Công ty kia thật sự có liên quan đến em trai của A Cát Bố sao? Dù sao lúc đó em cũng có mặt ở Campuchia, nếu bọn chúng điều tra, chắc chắn cũng sẽ điều tra ra em. Bọn chúng muốn xuống tay với em đúng không?”

 

“Ừ.”

 

Ban đầu, Hạ Mộc Ngôn đang nghĩ không biết Lục Cẩn Phàm định giải quyết chuyện này thế nào, nhưng thấy anh sẽ không hề hấn gì, cùng lắm là tạm thời không thể về Hải Thành trước khi giải quyết xong chuyện này mà thôi. Tuy nhiên, vừa rồi trong lúc ngủ, cô lại mơ thấy rất nhiều chuyện khi ở Campuchia trước đây, lúc này mới thấy hơi sợ.

 

Nghe nói em trai của A Cát Bố là người sống ở quốc gia bị chiến tranh tàn phá quanh năm, có lẽ lòng dạ còn ác độc hơn cả anh trai hắn ta, sẽ làm bất cứ chuyện gì để đạt được mục đích.

 

“Vậy em cũng không cần phải đi gặp người của công ty kia nữa.” Im lặng một lát, Hạ Mộc Ngôn lại nói: “Để tránh sẽ thật sự xảy ra chuyện gì đó.”

 

“Anh đã sắp xếp một công ty tốt khác cho em rồi. Kế hoạch hợp tác với thứ ba mà em và đối tác đi cùng kia muốn triển khai cũng có thể đàm phán thuận lợi. Em có thể yên tâm đi nói chuyện với người và công ty do anh sắp xếp, những việc còn lại em không cần phải động tới.”