Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1055




Chương 1055:

 

Mái tóc dài của cô xõa ở sau lưng, lông mi rậm dài, mắt khẽ chớp vài cái, bởi vì tư thế mờ ám với anh mà mặt cô dần đỏ ửng lên: “Em nói thật, còn nữa, nơi này là phòng nghỉ trong văn phòng của em. Công ty còn có người tăng ca, bất cứ lúc nào cũng có thể có người bước vào. Lục Cẩn Phàm, anh đừng…”

 

Ngay tức khắc, anh đã cúi đầu hôn cô. Hạ Mộc Ngôn muốn giơ tay lên, nhưng bấy giờ mới phát hiện hai tay của mình đã bị anh bắt giam lên đỉnh đầu tự lúc nào.

 

Sau đêm ở Bắc Kinh lần trước, lại thêm lần cô bị Hạ Mộng Nhiên bỏ thuốc, cho dù hai người đã cách xa ba năm, nhưng rốt cuộc cũng không thể xem như bắt đầu từ con số không. Một số ký ức dường như đã trở về thuở ban đầu, giống như một cặp vợ chồng bình thường nhất vậy.

 

Nhưng mỗi lần hôn môi với Lục Cẩn Phàm, Hạ Mộc Ngôn vẫn hết sức nhạy cảm.

 

Hơn nữa còn là trong phòng nghỉ của văn phòng cô…

 

Hình như đây là lần đầu tiên anh đến nơi cô làm việc. Ba năm trước anh cũng chỉ đỗ xe dừng ở ngoài cửa tòa nhà khi cô tan làm, chưa từng bước vào. Hôm nay chính là lần đầu tiên anh đến đây, thế nhưng lại để đè cô xuống giường trong phòng nghỉ.

 

“Mặc Cảnh… Ưm…”

 

Mặt Hạ Mộc Ngôn bỏng rát không khác gì lúc bị bỏ thuốc. Rõ ràng mới buổi tối hôm trước, cô quấn quít người đàn ông này không buông tại Quốc tế Oran. Đêm qua cô ngủ quá sớm, cũng chẳng biết anh đã ngủ thế nào. Vậy mà bây giờ chỉ mới cách một đêm, anh đã đánh thẳng đến đây rồi. Ngay tại thời điểm Hạ Mộc Ngôn đang suy nghĩ thì tay anh đã lần mò vào trong váy công sở của cô…

 

“Lục Cẩn Phàm!”

 

“Tình cảm giữa chúng ta còn cần em tốn công đi bồi đắp sao?”

 

Giọng nói của anh kề sát bên môi cô, vô cùng trầm khàn. Khó khăn lắm Hạ Mộc Ngôn mới giãy thoát được một tay, nhưng chỉ trong tích tắc đã bị anh dễ dàng đè chặt lại bên hông.

 

“Nếu anh dám làm gì em trong phòng làm việc… Á…”

 

Trong nháy mắt, Hạ Mộc Ngôn nói bằng giọng gần như sắp khóc đến nơi: “Buông em ra!”

 

Giờ phút này, Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không biết giọng nói của mình mềm mại nũng nịu đến mức nào, khiến thân dưới của người đàn ông vốn chỉ đang càn rỡ với cô bằng tay nhanh chóng trở nên căng cứng. Anh cúi đầu mạnh mẽ lấp kín tiếng mắng chửi sắp thoát ra khỏi môi cô.

 

Vào giờ phút này, cả hai người đều vô cùng tỉnh táo, không uống rượu, không bị bỏ thuốc, không phát sốt, cũng không có bất kỳ cảm xúc mất lý trí nào. Hạ Mộc Ngôn bị anh đè chặt, mặc cho anh xâm chiếm môi lưỡi. Thậm chí cô còn hoài nghi rằng người đàn ông này cố ý tìm đến cô trước khi trở về nước Mỹ, cố ý muốn để lại vết tích khó quên trên người cô.

 

Ngón tay Lục Cẩn Phàm trêu chọc khiến cả người Hạ Mộc Ngôn mềm nhũn xụi lơ. Dù cô cố kháng cự cỡ nào cũng không thể kiềm chế được phản ứng của cơ thể.

 

Suy cho cùng, thân thể của cô đã quá quen thuộc đối với Lục Cẩn Phàm. Tuy ba năm khiến rất nhiều sự mẫn cảm đã mất đi, nhưng chỉ cần hai lần là đã đủ khiến cơ thể của cô nhớ lại mọi chuyện trước kia, hơn nữa mỗi một lần Lục Cẩn Phàm đều làm hết sức mình.

 

Mặc dù đêm hôm trước và sáng hôm qua, hai người quấn quít nhau không biết bao lâu tại Quốc tế Oran, nhưng thời điểm anh đẩy sâu vào, Hạ Mộc Ngôn vẫn không nhịn được mà phát ra tiếng thở dốc khe khẽ, cô cúi đầu cắn lên vai anh.

 

“Lục Cẩn Phàm! Anh nói cái gì mà mai phải về Mỹ, cái gì mà muốn em ăn cơm cùng anh, rõ ràng mục đích chính của anh là muốn áp bức em một lần trước khi đi!”

 

“Một lần? Chưa chắc đã một lần đâu.” Anh bỗng đẩy mạnh, lúc Hạ Mộc Ngôn ngửa đầu hừ ra tiếng thì anh cười khẽ: “Là vì lúc chiều em không chịu nghe điện thoại, thế nên anh không thể không đích thân đến đây. Hiện giờ, anh cũng rất bất ngờ với mọi chuyện xảy ra trong phòng làm việc của em, nhưng phải thừa nhận rằng cảm giác này cũng không tệ.”

 

Hạ Mộc Ngôn sợ Tiểu Bát đang ở phòng làm việc của trợ lý ở bên cạnh, hoặc những nhân viên tăng ca trong công ty đi ngang qua đây nghe thấy tiếng động, cho nên không dám chống cự mạnh mẽ. Cũng bởi vì lúc này cô quá ngoan ngoãn, anh mới hôn từ mi tâm của cô đến mí mắt, dời từng chút xuống chóp mũi, bờ môi, quai hàm, cằm, chiếc cổ trắng ngần, thậm chí dần dần bắt đầu tiết tấu của mình, mỗi một lần đều sâu và mạnh khiến Hạ Mộc Ngôn không nhịn được phải cắn môi.

 

Cuối cùng Lục Cẩn Phàm đã gần như lột sạch quần áo của cô, nhưng áo sơ mi và quần dài cô vừa mua cho anh vẫn còn nguyên vẹn, ngón tay Hạ Mộc Ngôn không khống chế được mà túm chặt lấy áo anh, giọng thỏ thẻ như mèo kêu: “Anh, anh nhanh một chút…”

 

Lục Cẩn Phàm cắn vành tai cô: “Trong trường hợp này mà bảo anh nhanh một chút, em chắc chứ?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…” Rốt cuộc hôm nay có chuyện gì xảy ra với người đàn ông này vậy, ngày thường rõ ràng chậm rãi từng bước một, sao hôm nay lại dường như muốn quyết đánh đến cùng thế này.

 

Hạ Mộc Ngôn không chịu nổi nữa mà vùi đầu vào cổ anh, giọng nói có vài phần khó đè nén và ấm ức: “Buổi sáng hôm qua em còn mỏi nhừ khắp người, không xuống nổi giường, anh cũng không hỏi xem em có chịu nổi không. Hơn nữa, tối trước đó là vì bất đắc dĩ nên em mới quấn lấy anh, hiện giờ anh làm thế này là có ý gì? Đây chẳng phải là lấy chuyện ngày mai về Mỹ làm cái cớ hay sao!”

 

Anh cười khẽ: “Hiện giờ cánh em cứng cáp như thế, anh dám ăn hiếp em sao?”