Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1054




Chưogn 1054:

 

Người đàn ông như Lục Cẩn Phàm thì cho dù có dính mưa cũng không ảnh hưởng gì đến khí chất. Tuy nhiên vì lòng từ bi nên Hạ Mộc Ngôn vẫn cho phép anh vào phòng nghỉ của mình tắm rửa, thuận tiện gọi trung tâm mua sắm kinh doanh 24/24 mang một bộ quần áo nam đến cho anh thay.

 

Lục Cẩn Phàm tắm rửa xong, mặc dù mái tóc ngắn đã được lau không còn nhỏ nước nữa, nhưng vẫn còn hơi ẩm, dính trên trán, khiến cho người đàn ông vốn lạnh lùng đẹp trai bất giác tăng thêm vài phần gợi cảm và cấm dục.

 

Anh thay một bộ áo sơ mi đen và quần tây mà cô vừa gọi trung tâm mua sắm mang đến, là nhãn hiệu bình thường anh hay mặc. Độ hiểu nhau giữa hai người không cần phải phô trương ra ngoài, chỉ cần một thói quen hoặc một chi tiết nho nhỏ là cũng đủ để chứng minh quan hệ vợ chồng hòa thuận. Ngoại trừ đã từng xảy ra đủ loại hiểu lầm và dây mơ rễ má, thì thật ra chuyện anh và cô không ly hôn chẳng có gì không tốt cả.

 

Lúc anh thay quần áo xong cũng là lúc Hạ Mộc Ngôn tắm rửa xong xuôi, bước ra từ phòng nghỉ của văn phòng Phó Tổng Giám đốc, cô nhìn anh, nhất thời nghĩ đến rất nhiều chuyện.

 

“Hạ Mộc Ngôn.”

 

“Ừm, sao?”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn về phía cô, trong nháy mắt bắt gặp dáng vẻ ngẩn người của Hạ Mộc Ngôn khi anh mặc quần áo cô mua. Lục Cẩn Phàm vẫn thản nhiên, giọng nói trầm thấp như thường lệ: “Em nghĩ xong chưa, có trở về Ngự Viên ở không?”

 

Ý trong câu trở về Ngự Viên ở tức là vứt bỏ vướng mắc trước đây, vun đắp lại cuộc sống hôn nhân của họ, cô trở về làm Bà Lục của anh. Hạ Mộc Ngôn ngồi ở cuối giường trong phòng nghỉ, tiện tay ôm một chiếc gối đầu vào lòng, cúi nhìn chiếc gối, hắng giọng đáp: “Chờ anh từ Mỹ về rồi lại nói tiếp, dù sao anh ở nước Mỹ có rất nhiều việc, khi nào trở về Hải Thành còn chưa biết. Giờ em không muốn nghĩ nhiều đến vậy.”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô không nói.

 

Hạ Mộc Ngôn ho khan: “Anh tắm rồi, quần áo cũng thay rồi, nên trở về rồi nhỉ? Tối hôm nay em ở lại công ty, không tiện để anh ở lại.”

 

“Hạ Mộc Ngôn.”

 

“Anh cũng biết phòng nghỉ của em không rộng như phòng nghỉ trong văn phòng anh, một mình em ở đã đủ rồi, anh đừng có nảy sinh ý nghĩ muốn ở lại nơi này.”

 

Thật ra dù phòng nghỉ của cô không lớn nhưng cũng chưa đến mức không chứa nổi một Lục Cẩn Phàm.

 

Anh bước đến, rút chiếc gối trong lòng cô ra, vứt trở về trên giường cô, lạnh nhạt nói: “Ngày mai anh trở về Mỹ, em định sau khi anh tắm rửa rời đi thì sẽ vạch rõ giới hạn với anh sao? Bảo là chờ anh trở về, chỉ sợ đến khi đó thì em đã trốn đến đảo Java rồi, muốn bắt cũng chẳng bắt được. Em đừng cho rằng anh không biết bây giờ em trơn tuột giống như cá chạch vậy.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Lục Cẩn Phàm điềm tĩnh hỏi một câu: “Em có trở về Ngự Viên hay không?”

 

Hạ Mộc Ngôn liếc mắt nhìn anh: “Em đã nói rồi, chờ khi nào anh từ Mỹ trở về rồi nói sau.”

 

“Em đảm bảo mình sẽ không chạy?”

 

Hạ Mộc Ngôn chột dạ: “Hải Thành chỉ lớn chừng ấy, em có thể chạy đi đâu? Em cũng chẳng thể trở về Luân Đôn…”

 

Lời còn chưa nói hết, Lục Cẩn Phàm bất chợt cúi đầu xuống. Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn sững lại, bất giác cô cảm thấy tối nay anh vốn không định rời khỏi chỗ này. Hạ Mộc Ngôn lập tức đứng bật dậy chuẩn bị chạy trối chết, nhưng vừa bước được một bước thì đã bị người đàn ông dễ dàng túm trở lại, đẩy lên giường.

 

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn mặt cô đăm đăm, giữa đôi mày ẩn chứa nét cười như có như không, đầu cúi xuống áp sát tới gần một cách nguy hiểm, giọng nói càng thêm trầm thấp gợi cảm: “Nếu em sợ Ngự Viên không chứa nổi em, vậy thì mua thêm mấy tòa phía sau Ngự Viên gộp lại luôn đi. Hai ba nghìn mét vuông được chứ?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Cô nằm trên giường, bởi vì tư thế bất lợi cho mình mà hầm hừ: “Anh không cảm thấy mạnh ai nấy sống như bây giờ rất tốt sao? Chúng ta không can thiệp cuộc sống của nhau, mỗi người đều có cuộc sống riêng. Huống chi, anh rất bận rộn với Shine, còn em bận rộn với Tập đoàn MN, nếu vậy cũng chẳng cần thiết phải ở chung. Hơn nữa hiện giờ em không có tâm tư đi bồi đắp tình cảm, loại chuyện này rất lãng phí thời gian.”

 

Lục Cẩn Phàm bị cô chọc tức mà bật cười.

 

Đúng là cái gì người phụ nữ này cũng dám nói.

 

“Hạ Mộc Ngôn, em thật sự cho rằng anh không làm gì được em đúng không?”