Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1045




Chương 1045:

 

Hạ Mộng Nhiên nghe thấy tiếng Hạ Mộc Ngôn thì đột ngột quay lại. Cô ta nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn quay về thì nét mặt lập tức thay đổi, thoạt tiên cô ta thoáng hốt hoảng nhưng ngay sau đó lại ngang ngạnh quát: “Cô cút ra ngoài! Đây là nhà họ Hạ chúng tôi! Cô không phải là người nhà họ Hạ! Đây không phải là nhà của cô! Cút đi!”

 

Hạ Mộng Nhiên nói xong thì tìm một tách trà trên bàn như muốn ném Hạ Mộc Ngôn.

 

“Mày dám ném nó một cái xem!” Giọng Hạ Hoằng Văn như đang cố nén cơn giận.

 

Cánh tay Hạ Mộng Nhiên cứng đờ, nhưng chiếc tách đã rời khỏi tay cô ta phóng đến chỗ Hạ Mộc Ngôn.

 

“Cô Cả…” Dì Cầm sợ hết hồn.

 

Nhưng Hạ Mộc Ngôn chỉ mỉm cười nghiêng đầu tránh đi, chiếc tách sượt qua vai cô rồi rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn.

 

Hạ Mộc Ngôn bình thản liếc nhìn tách trà vỡ vụn trên sàn nhà rồi lại điềm nhiên nhìn Hạ Mộng Nhiên chắc hẳn đã khóc từ rất lâu đang quỳ trước mặt Hạ Hoằng Văn: “Nhìn thấy tôi trở về thì sợ hãi vậy sao? Thế nào? Ba chỉ biết nguyên nhân cô bị cảnh sát bắt là vì phòng giao dịch của cô bị khởi tố mấy tội danh kinh tế, bao gồm tội bôi nhọ danh dự trên truyền thông mấy ngày trước. Ba cũng biết cô cấu kết với Thịnh thị, cố gắng mua chuộc người của Tập đoàn MN để ăn cắp tài liệu mật nhưng lại bị phát hiện. Cả mấy tội danh kinh tế này dồn lại để xét xử thì cô cũng sẽ chỉ vào tù ngồi mấy năm, đúng không?”

 

Nghe Hạ Mộc Ngôn nói, bả vai Hạ Mộng Nhiên thoáng run rẩy. Cô ta chợt túm lấy gấu quần Hạ Hoằng Văn, run rẩy nói: “Ba, ba bảo cô ta đi đi… Ba mau bảo cô ta đi đi… Con mới là con gái ba… Ba đừng nghe cô ta nói bất cứ cái gì…”

 

“Đúng là, cái mánh khóe đồi bại của cô vẫn vậy, dám làm mà không dám nhận…” Hạ Mộc Ngôn cười lạnh.

 

Hạ Mộng Nhiên cố ngắt lời cô: “Ba, ba mau đuổi cô ta đi đi! Cô ta cố ý thêm dầu vào lửa…”

 

Hạ Mộc Ngôn không sợ hãi, lạnh lùng nói: “Tôi đi à? Sau khi cô bị cảnh sát bắt đi, chẳng phải tôi chính là người phải đi thu dọn những rắc rối mà cô gây ra cho gia đình này hay sao? Nếu đã dám giở thủ đoạn hạ cấp thì cũng nên dám nhận. Cô muốn làm ba mềm lòng sao? Nên cô mới không dám nhận là chính mình đã chuốc thuốc tôi và Thịnh Dịch Hàn phải không?”

 

“Cô câm ngay! Cô nói láo…”

 

Cô ta mới nói được nửa câu thì Hạ Hoằng Văn đã hất bàn tay đang bám đùi mình ra. Hạ Hoằng Văn đảo mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Cái gì mà chuốc thuốc? Cái gì mà Thịnh Dịch Hàn?”

 

“Không đâu, ba, ba đừng nghe cô ta nói láo…”

 

Mặt Hạ Mộng Nhiên biến sắc, cô ta vội vàng muốn ôm riết lấy chân ông.

 

Hạ Mộc Ngôn mặc áo khoác kiểu Anh, mái tóc đen thẳng sạch sẽ đơn giản rũ xuống lưng, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn cũng được trang điểm tỉ mỉ. Cô đứng nhìn dáng vẻ kêu gào của Hạ Mộng Nhiên bằng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, có sự điềm tĩnh của nhiều năm từng trải. Cô không cảm thấy hả hê vì cuối cùng đã báo thù được, mà chỉ thấy sự bình yên thoải mái nhẹ nhõm.

 

Cô liếc nhìn dáng vẻ Hạ Mộng Nhiên khóc đến tuyệt vọng, thản nhiên nói rành mạch từng chữ: “Tối hôm trước, trong buổi tiệc từ thiện của thành phố, cô ta đã thuê người bỏ thuốc vào rượu của con và Thịnh Dịch Hàn, đến khi con hôn mê thì đưa con đến phòng của Thịnh Dịch Hàn.”

 

“Cái gì? Mày…” Trong tích tắc, sắc mặt tái mét của Hạ Hoằng Văn đông cứng lại, ánh mắt như đóng băng, ông giơ tay lên ôm ngực, khó tin nhìn Hạ Mộng Nhiên đang quỳ dưới chân.

 

Tất cả người trong nhà họ Hạ đều biết Hạ Hoằng Văn căm hận Thịnh Dịch Hàn thế nào. Dịp Tết nhiều năm trước, Hạ Mộc Ngôn ở nhà một mình suýt nữa bị Thịnh Dịch Hàn cưỡng bức. Đây là điều đại kỵ trong nhà họ Hạ, không ai dám nhắc đến. Bởi vì ai cũng hiểu rõ Hạ Hoằng Văn luôn hối hận khôn nguôi vì chuyện này, lại cũng rất nhạy cảm và ghê tởm. Hơn nữa chỉ vì sơ suất của ông mà suýt nữa gây họa cho Hạ Mộc Ngôn, nên đã buồn phiền rất nhiều năm.

 

Hạ Mộc Ngôn hiểu rõ rằng mình nói ra sự thật như vậy thì sẽ tạo ra tác động lớn như thế nào, nhưng cô vẫn nói.

 

Có những người cứ tự dồn mình đến bước đường cùng, không thể oán trách người khác.

 

“Ba, cô ta nói láo, tất cả là nói láo. Hai ngày hôm nay con đều ở trong nhà họ Hạ, ba biết lúc nào con cũng ở trong nhà mà… Đêm hôm trước con cũng ở nhà, không hề xuất hiện, cũng không có ở nơi xảy ra sự việc như cô ta nói. Sao cô ta lại vu oan cho con như vậy. Ba, đều là giả, ba đừng tin lời Hạ Mộc Ngôn… Ba, con xin ba… A!”

 

Tiếng gào khóc của Hạ Mộng Nhiên còn chưa dứt thì cô ta đã bị Hạ Hoằng Văn đạp một cước ngã lăn ra sàn.

 

Hạ Mộng Nhiên như không cảm thấy đau, vội vàng bò dậy về phía ông: “Ba… ba… con không có…”

 

“Mày dám dùng thủ đoạn tàn ác như thế mà đối xử với Hạ Mộc Ngôn sao? Cho dù thế nào thì cả hai đứa cũng đều là con gái Thanh Lâm sinh ra, là chị em cùng mẹ! Tại sao mày lại đối xử với chị của mình như vậy? Thằng Thịnh Dịch Hàn kia trước đây có ý đồ đen tối với Hạ Mộc Ngôn nên tao mới đuổi nó ra khỏi nhà họ Hạ. Bây giờ nó rắp tâm hãm hại người nhà họ Hạ, mày đi theo làm ăn với nó thì thôi đi, bây giờ lại còn dám mang Hạ Mộc Ngôn lên giường nó à?!” Giọng Hạ Hoằng Văn tức giận kèm theo hơi thở gấp gáp: “Mày làm sai hết lần này đến lần khác, mỗi một sai lầm đều không thể tha thứ. Nhưng tao nhìn ra được, Hạ Mộc Ngôn nghĩ đến công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Hạ nên không hề ra tay với mày, cũng không dồn ép mày đến bước đường cùng, thậm chí chỉ cần mày đừng động vào nó thì công việc ở phòng giao dịch của mày sau này cũng cứ yên ổn mà tồn tại. Vậy mà hết lần này đến lần khác mày làm hại nó!”