Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1044




Chương 1044:

 

Quay về Los Angeles?

 

Lục Cẩn Phàm tắm xong đi ra ngoài thấy Hạ Mộc Ngôn vẫn còn ngồi trên sofa. Anh đến gần thì thấy điện thoại của mình đang nằm trong tay cô. Sau khi với lấy thì anh nhìn thấy tin nhắn của thư ký vừa gửi đến, đoán được cô cũng đã nhìn thấy rồi.

 

“Sao vậy? Không muốn anh đi à?”

 

Hạ Mộc Ngôn đảo mắt nhìn anh đang cúi xuống nhìn mình: “Vì sự phát triển của Tập đoàn Shine, nước Mỹ mới là nơi chốn của anh, sao anh lưu lại Hải Thành lâu như vậy?”

 

Anh điềm nhiên bình thản nói: “Tại sao à? Lý do ở ngay trước mặt anh đây, em biết còn cố hỏi hả?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “Em không hỏi cái này, em đang nói anh ở Hải Thành…”

 

“Chính là vì em, không vì bất kỳ lý do nào khác.”

 

“…”

 

Hạ Mộc Ngôn mím chặt môi, thật ra cô cũng không biết mình muốn hỏi gì. Cô chỉ muốn biết sau này đa phần anh sẽ ở Mỹ, hay là cứ ở Hải Thành thôi.

 

Nhưng lời chưa dâng đến môi thì cô chợt không biết phải hỏi như thế nào.

 

Dường như cô cũng không cần phải hỏi những chuyện như vậy.

 

Cái cân trong tim cô sớm đã dần dần mất cân bằng rồi.

 

Cô cúi xuống cầm điện thoại di động lên, không nhìn anh mà thuận miệng hỏi: “Ý anh là em còn quan trọng hơn cả Shine sao?”

 

“Em thật sự quan trọng hơn Shine.” Cô chỉ thuận miệng hỏi một câu mà anh trả lời rất dứt khoát.

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không biết nói gì, chỉ giương mắt nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi đột ngột đứng dậy quay đầu vừa bước đi vừa nói: “Anh bận gì thì cứ làm đi, em về phòng ngủ.”

 

Nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn không thèm ngoảnh lại mà đi thẳng, Lục Cẩn Phàm khẽ cười: “Bà Lục ngủ ngon.”

 

Hạ Mộc Ngôn càng rảo bước nhanh hơn: “…”

 

Cô gái nhỏ đi về phòng ngủ rồi, Lục Cẩn Phàm lại cầm điện thoại di động lên. Trước khi điện thoại đổ chuông, anh nhìn thấy trên màn hình hiện lên một số điện thoại gọi đến. Anh chạm vào phím nhận cuộc gọi, dùng giọng nghiêm túc hỏi một câu: “Có chuyện gì?”

 

***

 

Sáng sớm hôm sau, Hạ Mộc Ngôn nhận được điện thoại của dì Cầm từ nhà họ Hạ.

 

“Cô Cả, cô mau về nhà đi. Nhà họ Hạ sắp bị cô Hai xới tung lên rồi, Chủ tịch Hạ giận đến đau tim. Trời còn chưa sáng đã có xe cảnh sát đến nhà họ Hạ, nói là muốn bắt cô Hai đi. Cô Hai vẫn đang quỳ xin Chủ tịch cứu cô ấy, nhưng bây giờ rõ ràng Chủ tịch giận đến sắp phát bệnh rồi…”

 

Hạ Mộc Ngôn nhanh chóng về nhà họ Hạ.

 

Quả nhiên, cô vừa đến trước biệt thự nhà họ Hạ thì đã nhìn thấy xe cảnh sát đỗ bên ngoài. Người ngồi trong xe chính là cảnh sát của đồn cảnh sát khu vực này. Ông ta nghe lệnh cấp trên đến bắt Hạ Mộng Nhiên, nhưng đồn cảnh sát ở quanh đây cũng có chút quan hệ với nhà họ Hạ, nên dù có phải bắt người thì ông ta cũng phải nể mặt mũi Hạ Hoằng Văn mà cho họ thêm chút thời gian.

 

Thế nhưng không ngờ chút thời gian này lại bị Hạ Mộng Nhiên lạm dụng để quỳ xuống cầu cứu.

 

Hạ Mộc Ngôn vừa đi vào đã nghe thấy tiếng khóc. Cô nheo mắt lại, nhớ đến lúc mình tỉnh dậy trong phòng Thịnh Dịch Hàn thì sắc mặt dần trở nên nặng nề, giơ tay đẩy cửa đi vào.

 

Vừa nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn về, dì Cầm vội vàng bước đến đón: “Cô Cả…”

 

Hạ Mộc Ngôn vỗ nhẹ lên tay dì Cầm trấn an, đồng thời nhìn Hạ Hoằng Văn đang ngồi trên sofa với sắc mặt khó coi, thậm chí còn tái mét đi vì giận, rồi cô nhìn đến Hạ Mộng Nhiên đang quỳ trước mặt ông khóc lóc đến mặt mũi đỏ bừng.

 

“Ba, ba đừng như vậy, con mới là con gái của ba, ba không thể trơ mắt nhìn cảnh sát bắt con đi được!”

 

“Ba biết nếu con bị bắt đi thì chắc chắn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho con đâu… Ba… con xin ba… máu mủ ruột rà, chẳng phải trên đời này chỉ có mình con là người thân duy nhất của ba sao? Ba phải cứu con…”

 

“Con xin ba… ba… con xin ba…”

 

Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt nhìn một màn này: “Hạ Mộng Nhiên.” Giọng nói của cô mang theo gió rét của rừng núi mùa đông, lạnh đến thấu xương: “Tuy tôi và cô khác cha nhưng ít ra cũng cùng mẹ. Nhắc đến máu mủ ruột rà, cô nhớ lại xem mình đã làm gì? Chính cô tự đi đến nước này mà còn muốn dựa vào máu mủ ruột rà cầu cứu hay sao? Nghĩ hay thật đấy.”