Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1033




Chương 1033:

 

Mấy người đang vác máy quay phim và máy chụp ảnh trốn trong góc cũng lập tức nhìn về hướng này.

 

Có lẽ vì người đàn ông này mặc trang phục màu đen thấm đẫm hơi lạnh đêm Thu, hoặc có thể vì anh ta đang đi về hướng này, ánh mắt nhìn chăm chú vào căn phòng Hạ Mộc Ngôn bị giam bên trong, hơi thở nặng nề lạnh lẽo tỏa ra khiến người ta phải sợ hãi.

 

Vốn dĩ Hạ Mộc Ngôn sẽ không thể phát sinh chuyện gì vào buổi tiệc tối nay. Dù sao đây cũng là tiệc từ thiện do lãnh đạo thành phố tổ chức, người có đầu óc bình thường sẽ không bao giờ dám động tay động chân trong sự kiện này.

 

Nhưng Hạ Mộng Nhiên thì khác, cô ta bị dồn đến đường cùng, kể cả thủ đoạn tầm thường là tự cắt đường lùi của mình cũng dám làm. Anh được báo rằng, lúc buổi tiệc vừa kết thúc thì cầu dao bị cúp, ngay sau đó Hạ Mộc Ngôn cũng mất tích.

 

Chỉ vỏn vẹn trong vòng một tiếng đồng hồ trên đường đến khách sạn, anh chợt nhận được tin rượu vang ở buổi tiệc tối nay có vấn đề, không ít ly rượu bị bỏ thuốc. Từ giây phút đó, ánh mắt mà Lục Cẩn Phàm luôn kìm nén gần như không để lộ ra chút dao động nào đã ẩn giấu ý muốn giết người.

 

Thấy Lục Cẩn Phàm tự nhiên xuất hiện ở đây, mấy ký giả kia lập tức hoảng sợ. Từng người đứng trong góc vội vàng đứng bật dậy, đối mặt với khuôn mặt đẹp trai, đường nét lạnh lùng thâm trầm, khuôn mặt không cảm xúc nhưng rất nguy hiểm kia.

 

Khi đi ngang qua đám ký giả trước mặt, anh chỉ lạnh giọng ra lệnh cho người đi đằng sau: “Dọn dẹp đi.” Ngay sau đó, anh nhìn từng người một, đạp lên những máy chụp hình vừa bị đám ký giả ném xuống đất, rồi đi thẳng về phía cửa phòng.

 

Thẩm Mục kịp thời giằng lại chiếc thẻ phòng trong tay một ký giả và chiếc chìa khóa chỉ nhân viên khách sạn mới có thể sử dụng được, rồi nhanh chóng giao lại cho Lục Cẩn Phàm.

 

Cửa vừa mở, mùi máu tanh nồng lập tức lan ra. Ánh mắt Lục Cẩn Phàm chạm ngay phải Thịnh Dịch Hàn đang nằm bất động dưới thảm, trên người anh ta có nhiều chỗ thấm đẫm máu.

 

Thẩm Mục đi theo vào trong nhìn thấy cảnh này, hoảng hốt: “Thế này…”

 

Lục Cẩn Phàm lạnh lùng liếc nhìn kẻ đang nằm dưới đất không biết còn sống hay đã chết. Anh nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm thì quả quyết rảo bước vào trong.

 

Anh vừa kéo cửa ra thì nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn hoảng loạn quỳ bệt dưới đất, nước lạnh không ngừng giội xuống đầu cô, nhiệt độ trong phòng tắm cũng lạnh như băng. Sắc mặt cô tái nhợt, môi trắng bệch. Cô cau mày nhắm mắt lại như đang phải chịu đựng đau đớn cực độ. Vết cắn trên cổ lộ rõ, vì bị nước dội vào lâu mà sưng lên tấy đỏ.

 

Hạ Mộc Ngôn đang bị bao vây bởi cảm giác tra tấn nóng lạnh luân phiên thì không hiểu sao, nước lạnh trên đầu bất chợt ngừng lại. Cô mê man mở mắt ra, mông lung nhìn bóng đen quen thuộc đứng trước mặt mình. Đầu tóc ướt nhẹp của cô được một bàn tay ấm áp phủ lên, tránh để cô tiếp tục cứng nhắc đập đầu vào tường. Giọng nói trầm thấp nhuốm đầy xót xa vang lên bên tai cô: “Đừng đập đầu nữa!”

 

Cô mở to mắt ra, nhưng vì tinh thần không còn tỉnh táo nên không biết có phải mình nghe nhầm hoặc nhìn thấy ảo ảnh hay không. Cô không nhúc nhích, chỉ nhíu mày, khàn giọng nói: “Dù anh có là yêu ma quỷ quái ở đâu đến, cũng không được động vào tôi…”

 

Nhận thấy hiện tại thần trí cô đã không còn tỉnh táo, Lục Cẩn Phàm muốn bế cô từ dưới sàn lên. Nhưng khi anh vừa chạm vào hông Hạ Mộc Ngôn thì cô lập tức run bắn lên như bị điện giật. Không lẽ Thịnh Dịch Hàn tỉnh lại rồi sao? Anh ta định làm gì?

 

Cô cuống quýt muốn giãy ra: “Không được động vào tôi! Buông ra! Cấm động vào tôi!!” Cô hét khản cả cổ, cúi đầu xuống như muốn ngoạm vào tay anh.

 

Lục Cẩn Phàm bị cắn nhưng lại ôm cô chặt hơn, dứt khoát bế cơ thể ướt sũng lạnh như băng của cô từ dưới sàn gạch men lên. Anh cúi xuống hôn lên cái trán ướt nhẹp để trấn an cô, nói: “Đừng sợ, anh đây.”

 

“Buông ra… Đừng ôm… Cấm động vào tôi… Đừng…” Hạ Mộc Ngôn như không nghe thấy gì, tay chân vung đá loạn xạ.

 

Lục Cẩn Phàm đè cô lại không cho giãy giụa, không thể tưởng tượng nổi vừa rồi cô đã phải sợ hãi đến thế nào. Anh vững vàng ôm cô vào lòng: “Nhìn thấy rõ anh chưa? Đừng sợ nữa, nhé! Không sao đâu, anh đưa em về nhà.”

 

Động tác giãy giụa kịch liệt của Hạ Mộc Ngôn chợt khựng lại khi mặt bị anh mạnh mẽ ấp vào ngực. Năm giác quan của cô gần như không còn cảm nhận được gì vì thuốc kích thích, chỉ duy nhất khứu giác còn nhạy bén. Ít nhất khi vừa áp vào ngực anh thì cô lập tức cảm nhận được mùi hương thảo mộc mát mẻ thoang thoảng đặc trưng của Lục Cẩn Phàm.

 

Bên tai cô vẫn là giọng nói nhẫn nại dịu dàng của anh: “Anh đây, đừng sợ, em đừng sợ…”

 

Lục Cẩn Phàm?

 

Trong tích tắc cơ thể cứng ngắc của Hạ Mộc Ngôn như mềm nhũn đi. Cô yếu ớt nép vào ngực anh, để mặc anh bế ngang người lên. Cô vùi đầu vào ngực anh, hít thật sâu mùi hương của anh, như muốn xác nhận lại một lần nữa xem đây có đúng là Lục Cẩn Phàm không.

 

Anh đang định bế cô ra khỏi phòng tắm thì trong lòng lại vang lên tiếng nói vấn vít mong manh như nức nở: “Lục Cẩn Phàm…”