Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1022




“Mộng Nhiên, công khai oán trách mình không được chia đồng nào từ Hạ thị, mày đúng là con gái tốt của tao mà.” Hạ Hoằng Văn trầm mặt, tức giận nói: “Mày không biết lý do tại sao tao không có ý định giao Hạ thị cho mày sao? Hạ Mộc Ngôn có danh nghĩa Tập đoàn MN của nó, dù sau này tao giao hết nhà họ Hạ cho nó, thì tất cả cũng vẫn mang họ Hạ, nó sẽ bảo vệ cẩn thận mọi thứ vốn thuộc về nhà họ Hạ, còn mày thì sao? Một khi giao Hạ thị cho mày, e rằng Tập đoàn Thịnh thị sẽ chiếm đoạt nó trong vòng một đêm!”

 

Mắt Hạ Mộng Nhiên đỏ ngầu, sau khi bị vạch trần trước mặt truyền thông vốn đã mất mặt lắm rồi, không ngờ Lục Cẩn Phàm lại có thể mời Hạ Hoằng Văn đến nhanh như vậy!

 

Đây là muốn giúp Hạ Mộc Ngôn trở mình, đồng thời đạp cô ta xuống địa ngục sao?

 

“Đây là Chủ tịch Hạ à?”

 

“Quả nhiên, đúng là Chủ tịch Hạ rồi…”

 

“Chủ tịch Hạ, ông cũng đã đến buổi họp báo rồi, chi bằng nói một câu đi, giữa hai đứa con gái của ông rốt cuộc có chuyện gì thế?”

 

Hạ Mộng Nhiên nhìn thấy phóng viên truyền thông đã đến trước mặt Hạ Hoằng Văn, nhưng trong lòng cô ta hiểu rõ Hạ Hoằng Văn sẽ không bênh vực mình. Trước giờ ông đều chỉ hướng về Hạ Mộc Ngôn, hướng về người không phải con gái ruột của ông!

 

Sắc mặt Hạ Mộng Nhiên cứng đờ, cô ta mở to mắt nhìn về phía Hạ Hoằng Văn, sau đó ánh sáng trong mắt vỡ ra từng chút một. Dù sắc mặt không hề thay đổi, nhưng cũng có thể thấy rõ tâm trạng cô ta đang suy sụp.

 

Bởi vì Hạ Hoằng Văn tới, nên Hạ Mộc Ngôn lập tức đứng dậy đi ra cửa. Suy cho cùng, Hạ Mộng Nhiên bị phóng viên vây quanh thì thôi đi, nhưng tốt xấu gì Hạ Hoằng Văn cũng là Chủ tịch của Tập đoàn Hạ thị, người bình thường ở độ tuổi của ông rất ít khi trả lời truyền thông, vẫn nên để ông thoát thân sớm chút mới tốt.

 

Hạ Mộc Ngôn đi vào đám đông, bước đến bên cạnh Hạ Hoằng Văn, đồng thời giơ tay lên: “Các vị, ngại quá, buổi họp báo hôm nay chủ yếu là phân tích và giải thích những bức ảnh phỉ báng. Đối với các chủ đề không liên quan, hầu hết nó đều là vấn đề gia đình, vẫn xin các vị chú ý chừng mực.”

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn giơ tay chắn trước người Hạ Hoằng Văn, Hạ Mộng Nhiên lạnh lùng trừng cặp mắt đỏ ngầu nhìn cô. Hạ Hoằng Văn cũng vô thức giơ tay lên che chở Hạ Mộc Ngôn vì không muốn cô bị đám đông bao vây. Nhìn màn “cha con” tình thâm này, Hạ Mộng Nhiên chợt cười khẩy, bỗng nhân lúc không ai chú ý, bèn giật lấy một cái máy quay đang chống trên vai của một phóng viên đang đứng sau lưng cô ta, đập mạnh về phía Hạ Mộc Ngôn.

 

“Á! Coi chừng…”

 

Không ai ngờ Hạ Mộng Nhiên lại đột nhiên hành động cực đoan như thế, cái máy quay này không nhỏ, hơn nữa còn rất nặng, bên cạnh lập tức phát ra vài tiếng kêu sợ hãi.

 

Ngay lúc Hạ Mộc Ngôn bỗng nhiên quay người lại, trông thấy máy quay đập về phía mình, còn chưa kịp tránh thì chẳng biết Lục Cẩn Phàm đã đi tới từ lúc nào, tức tốc kéo cô vào lòng, đồng thời quay lưng đỡ cú đập nguy hiểm này thay cho Hạ Mộc Ngôn. May mà Lục Cẩn Phàm kéo cô ra một khoảng cách nhất định, dù chịu thay cho cô một cú, nhưng lực đập đã lệch rất nhiều, chỉ sượt qua bả vai anh, sau đó nặng nề rơi xuống đất.

 

“Trời ạ, nguy hiểm quá, không sao chứ…”

 

“Lục tổng, anh không sao chứ?”

 

Khuôn mặt của các phóng viên và người của các phương tiện truyền thông đều đầy vẻ sợ hãi.

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn còn hơi choáng váng bởi tiếng động của cái máy quay giáng xuống bả vai Lục Cẩn Phàm khi nãy, cô ngẩng phắt lên nhìn người đàn ông đã xông đến bảo vệ mình trong vòng tay. Mặc dù vừa rồi góc độ giáng xuống của cái máy quay bị lệch, không mạnh lắm, nhưng cô vẫn vô thức giơ tay đặt lên vai anh, đồng thời nhỏ giọng trách cứ chỉ đủ để anh nghe thấy: “Anh điên rồi hả Lục Cẩn Phàm? Nếu cô ta không đập lệch, bả vai của anh có thể sẽ bị nứt xương!”

 

Anh lại kéo cô vào lòng, cụp mắt nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô, nhếch môi, không đếm xỉa đến giới truyền thông và người ngoài ở đây, chỉ cười nhẹ, nói: “Nếu bị thương thật, vậy sẽ có lý do để cô bé vong ân bội nghĩa là em ở lại chăm sóc anh rồi.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Cô không nói tiếp, Hạ Mộng Nhiên chẳng mấy chốc đã bị bảo vệ đè lại, để tránh cho cô ta có hành động quá khích nào khác.

 

“Cô Hai Hạ thẹn quá hóa giận rồi à?” Lục Cẩn Phàm ôm eo Hạ Mộc Ngôn không buông, đưa mắt nhìn thẳng về phía Hạ Mộng Nhiên đang bị bảo vệ kìm lại.

 

Dù bây giờ trông Lục Cẩn Phàm có vẻ như đang cười, nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và không vui toát ra từ anh, bởi vì vừa rồi cô ta suýt nữa đã làm Hạ Mộc Ngôn bị thương.

 

Cảm xúc của Hạ Mộng Nhiên gần như đã sớm trượt đến ranh giới suy sụp: “Lục Cẩn Phàm! Các người đã ly hôn rồi mà! Không còn quan hệ gì cả! Vậy mà anh còn giúp đỡ chị ta như thế! Vậy mà anh còn…”