Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1016




Chương 1016:

 

Thẩm Mục cảm thấy không đúng lắm, nếu như Hạ Mộc Ngôn đến, Tổng Giám đốc Lục sẽ không có trạng thái này…

 

Cậu ta nghĩ một lúc rồi vẫn đến gõ cửa bước vào: “Lục tổng.”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cậu ta một cái, bước đến cạnh bàn làm việc, cầm tài liệu lên, định bảo cậu ta đợi khi nào những nhân viên khác đi làm thì giao cho bộ phận Kế hoạch. Nhưng mới vừa liếc nhìn, thấy dáng vẻ suy nghĩ như có điều muốn nói của Thẩm Mục, Lục Cẩn Phàm lãnh đạm hỏi: “Có chuyện gì?”

 

“Tối qua cô Hạ không vào đây sao?”

 

Lục Cẩn Phàm khựng người lại, nhìn cậu ta: “Cái gì?”

 

“Hôm qua, cô Hạ đến công ty tìm anh. Tôi cố ý dẫn cô ấy lên tầng trên cùng rồi sau đó mới về nhà. Lẽ nào… Cô ấy không vào văn phòng?”

 

Lục Cẩn Phàm đặt hồ sơ trong tay xuống bàn, nhìn Thẩm Mục đứng trước cửa với vẻ mặt nghi hoặc, hỏi: “Cô ấy đến lúc nào?”

 

“Tối hôm qua, khoảng hơn mười một giờ đêm, lúc đó tôi đang chuẩn bị tan làm thì nhìn thấy cô ấy đứng cạnh xe ở quảng trường đối diện công ty, có vẻ như đang do dự suy nghĩ gì đó. Vì vậy tôi mới dẫn cô ấy lên.”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn về phía ngoài văn phòng, không nói tiếng nào mà đi thẳng ra ngoài.

 

Thẩm Mục đứng trước cửa nhanh chóng lui ra, thoáng thấy sau khi Lục Cẩn Phàm ra khỏi văn phòng thì nhìn ngó hành lang hai bên, sau đó đi thẳng ra hướng lối cầu thang thoát hiểm bên phải cách phòng làm việc gần nhất.

 

Khoảnh khắc đẩy cửa cầu thang ra, ánh mắt Lục Cẩn Phàm lập tức tập trung vào bóng dáng màu đen nhỏ nhắn.

 

Quả thật tối qua Hạ Mộc Ngôn đã đến tầng trên cùng, nhưng cứ nghĩ đến việc giờ này mà Lục Cẩn Phàm vẫn còn ở công ty chưa về, hơn nữa văn phòng vẫn luôn sáng đèn nên cô đoán anh có việc bận. Thế là cô không đi vào, chẳng biết đã do dự bao lâu, cuối cùng vẫn không thể gõ cửa. Cô vẫn luôn cho rằng đối với loại người như Hạ Mộng Nhiên, chỉ cần đừng để bị lợi dụng khi xung đột trực tiếp với cô ta là được. Nhưng Hạ Mộc Ngôn không ngờ cô em gái cùng mẹ khác cha của mình lại lợi dụng bóng lưng và sườn mặt giống nhau mà chơi cô một vố.

 

Thậm chí Hạ Mộng Nhiên còn nghiên cứu cách ăn mặc ba năm qua của Hạ Mộc Ngôn. Những quần áo Hạ Mộng Nhiên mặc trong hình hoặc là giống Hạ Mộc Ngôn như đúc, hoặc là phong cách giống nhau, kể cả kiểu tóc cũng y hệt!

 

Tình huống bây giờ là Hạ Mộng Nhiên dốc sức tấn công, còn Hạ Mộc Ngôn lại không hề chuẩn bị. Có lẽ cô nên sớm nghĩ đến chuyện này ngay từ khi Hạ Mộng Nhiên nói vài câu ám chỉ đến quyền thừa kế Tập đoàn Hạ thị. Nếu vậy, cô đã có sự chuẩn bị từ trước, không cần phải chui rúc trong xó như vậy.

 

Hạ Mộc Ngôn không biết nên mở miệng với Lục Cẩn Phàm thế nào, cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ đành bước đến hành lang gần văn phòng của anh nhất, ngồi trong cầu thang mấy tiếng liền. Đến giờ khi trời đã sáng, cô vẫn ngồi yên đó, không hề nhúc nhích.

 

Thật ra trong cầu thang rất tối, dù bên trên có đèn cảm ứng, nhưng cô ngồi đây bất động cả đêm nên đèn đã tự tắt lâu rồi.

 

Khi Hạ Mộc Ngôn còn chưa nghe thấy tiếng động gì thì bỗng nhiên đèn bật sáng. Cô đang ngồi trên bậc thang ôm đầu gối chợt cứng đờ, xoay người theo bản năng, bất chợt nhìn thấy người đàn ông Lục áo sơ mi xanh nhạt quần dài màu đen đứng ở bên trên cầu thang, một tay đút túi quần, ánh mắt đen láy sâu thẳm như mực, nhìn cô từ trên cao xuống.

 

Hạ Mộc Ngôn sửng sốt.

 

Anh đứng đấy, ánh mắt trầm lắng, nhìn xuống dáng vẻ ôm đầu gối ngồi trên bậc thang của cô, giọng điệu hờ hững, không nhận ra chút cảm xúc hay gợn sóng nào: “Em ngồi ở chỗ này suốt đêm à? Không khí trong cầu thang thế nào?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Hạ Mộc Ngôn đứng bật dậy, nhưng vì ngồi một chỗ quá lâu mà chân trở nên tê rần, dường như có một dòng điện chạy dọc từ chân xuống bàn chân. Trong nháy mắt, Hạ Mộc Ngôn chợt thấy đau đớn, phải nghiêng người dựa vào vách tường bên cạnh mới có thể miễn cưỡng đứng vững được.

 

Khoảnh khắc cô lảo đảo, Lục Cẩn Phàm đã toan bước tới, nhưng thấy cô kịp thời dựa lên tường nên dừng lại. Nhìn áo sweater màu đen và chiếc mũ to đùng sau lưng cô thì anh đã đoán được tại sao tối qua cô lại ăn mặc như vậy mà chạy đến đây.

 

Đáy mắt Lục Cẩn Phàm ẩn chứa ý cười, không rõ ràng lắm, chí ít nhìn từ góc độ của Hạ Mộc Ngôn, vẻ mặt Lục Cẩn Phàm nhạt như nước ốc.

 

“Làm sao anh biết em ở đây?” Hạ Mộc Ngôn đợi cơn đau ở chân và bàn chân qua đi rồi mới nâng mắt nhìn về phía anh.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô: “Anh không có cặp mắt xuyên tường, đương nhiên không thể biết em ngồi bên ngoài văn phòng anh cả đêm. Vừa rồi Thẩm Mục đi làm, phát hiện em không ở đây nên mới hỏi anh một câu, nhờ vậy anh mới biết.”