Yêu Một Kẻ Ngốc

Chương 87




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Edit: Dú



Từ hôm đó trở đi, Giản Tùy Anh không đến công ty nữa. Nhưng vẫn còn chút chuyện sót lại cần hắn xử lý, cho nên hắn vẫn giữ liên lạc với thư ký Lương.

Thư ký Lương là nhân viên kỳ cựu theo hắn lâu nhất, cô đã tỏ thái độ của mình từ lâu, "Giản tổng à, anh đi đâu thì cứ đưa tôi theo với."

Thật ra không chỉ mỗi cô mà đa số mọi người trong công ty cũng không phục Giản Tùy Lâm, nói cho cùng thì cậu ta hãy còn trẻ măng, hơn nữa ai nấy cũng đoán ra được bảy, tám phần chuyện cậu ta đã làm, chiều hướng dư luận không được tốt cho lắm, mọi người trong công ty vẫn tin phục Giản Tùy Anh, hắn rời đi thì việc nhân sự công ty rung chuyển là không thể tránh được.

Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã có bốn người từ chức, đến hết năm nay còn không biết là sẽ thay đổi gì nữa không.

Giản Tùy Anh hí hửng cười khẩy.

Hắn đã tính toán đâu vào đấy cả rồi, đợi hắn nghỉ ngơi một thời gian xong, một khi bắt đầu làm lại từ đầu thì dù thế nào cũng phải cuỗm hết số cấp dưới đắc lực trong công ty đi hết, để Giản Tùy Lâm nếm thử mùi vị vườn không nhà trống, không được lòng người là thế nào.

Hôm nay Tiểu Chu ra ngoài mua đồ. Sắp Tết rồi nên cậu ta cũng phải về quê nhà, Giản Tùy Anh không muốn để cậu ta đi, hắn đã tính là Tết sẽ ở nhà cậu ta luôn, chứ cậu ta đi mất thì hắn ở một mình cũng chẳng có nghĩa lí gì cả. Chẳng qua kiểu gì Tết về nhà cũng đã là truyền thống, phiêu bạt bên ngoài suốt cả một năm là vì để lúc từ cựu nghênh tân đoàn tụ với người nhà, Giản Tùy Anh cũng không gây khó xử cho cậu ta.

Giản Tùy Anh nằm ườn trên sofa chơi game, ngay lúc đó thì điện thoại đổ chuông.

Hắn nhìn màn hình, là ông nội hắn.

"A lô, ông nội ạ."

Giọng của ông cụ rất đỗi nghiêm nghị, "Ba giờ rưỡi cháu ra nhà ga đón ông."

"Hả?" Giản Tùy Anh nhìn đồng hồ, hơn một giờ chiều.

"Ông đi Bắc Kinh."

"Ông đi Bắc Kinh ư? Ông bảo lão Ngô chở ông đi à."

"Lái xe chậm lắm, ông đi tàu."

Giản Tùy Anh đương ngậm lát khoai, mắt còn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, vừa nghe thấy câu này thì bật thốt ngay, "Đừng ông ơi, nếu ông ngồi tàu thì cháu phải mua bảo hiểm cho ông cái đã..."

"Đừng lải nhải nữa, giờ ông đi Bắc Kinh ngay đây."

"Ông nội à, ông gấp làm gì? Ông đến làm chi?"

Ông cụ nổi đóa: "Ông gấp làm gì ư? Nếu ông mà không quản, mọi người sẽ cưỡi thẳng lên đầu cháu đấy!"

Lúc bấy giờ, Giản Tùy Anh mới kịp phản ứng là chuyện gì đã xảy ra, hắn vội nhổ thứ trong miệng ra hết, trấn an ông cụ: "Ông à, ông đừng kích động, ông hãy nghe cháu nói cái đã, ông đừng đến, đợi Tết cháu đi..."

"Bây giờ ông sẽ đến luôn! Thằng nhãi đó phản rồi! Đùa gì vậy! Mẹ nó là cái kiểu đó, nó cũng vậy, cả Giản Đông Viễn nữa, không ai làm cha như nó đâu, để ông đi dạy nó làm cha phải như thế nào!"

Ông cụ tức không hề nhẹ, lúc nói chuyện hơi run run.

Giản Tùy Anh sợ ông giận quá đổ bệnh, "Ông nội à, ông đừng nóng, thật đấy, bây giờ cháu tốt lắm mà, cháu đã nghĩ thoáng hết rồi. Mấy ngày nay cháu ở nhà, miễn bàn tự tại biết bao nhiêu. Ông cứ ngẫm lại mà xem, cháu vừa phải giữ cái công ty đó, vừa phải kiếm tiềm giùm kẻ khác. Giờ khéo thay cháu bán cho nó, sau này cháu làm ra bao nhiêu thì đều là của cháu hết, chẳng phải là rất tốt ư."

"Công ty cháu dày công phát triển, nói cho là cho luôn là sao! Giản Đông Viễn cũng là một đứa bất tài vô dụng! Đến cả con mình cũng chẳng quản nổi, nó xứng làm cha à! Hả! Nó xứng à!"

Giản Tùy Anh an ủi ông cụ không ngừng. Hắn biết dù ông nội hắn có đến Bắc Kinh, về nhà quậy tung một trận thì cũng sẽ không thay đổi được gì cả, trái lại còn khiến ông tức giận, tội gì phải thế.

Sau nửa tiếng trấn an kiểu vừa dỗ vừa gạt của Giản Tùy Anh, rốt cuộc ông cụ cũng đành bỏ cái ý định đến Bắc Kinh trong đầu.

Giản Tùy Anh đồng ý với ông cụ là mồng một Tết sẽ đi đảo Tần Hoàng, năm nay không dẫn ai theo cùng, chỉ mỗi hắn đến mà thôi.

Thật ra ông cụ rất mong hắn đến vào đêm ba mươi cơ, nhưng Giản Tùy Anh không đồng ý. Càng là vào lúc này, hắn càng phải đón Tết ở nhà, không được để người ta nghĩ là hắn túng quẫn, kẻ đuối lý không phải hắn, kẻ trí trá cũng không phải hắn, năm nay về ăn Tết, hắn phải tặng cho hai mẹ con Triệu Nghiên và Giản Tùy Lâm một bao lì xì to ngay trước mặt nhiều anh em họ hàng!

Tiểu Chu vẫn ở bên hắn đến ngày hai mưới tám.

Sau khi Tiểu Chu đi, Giản Tùy Anh bèn cảm thấy không còn mấy thú vị nữa. Bây giờ chuyện hắn bị em trai hãm hại đã lan truyền trong hội bạn bè, nếu nói không bẽ mặt thì là giả. Dạo này không ít đứa bạn xấu tìm hắn uống rượu, ngoài miệng thì bảo giải sầu cho hắn, hoặc là giúp hắn xả giận, song hắn thừa biết những kẻ này chỉ muốn hóng hớt mà thôi, nên hắn sẽ không đi.

Nghe đâu năm nay sẽ đón Tết ở nhà chú ba của hắn.

Dưới gối ông nội hắn có ba nam một nữ, hiện giờ đều định cư ở Bắc Kinh cả. Trước đây khi ba hắn và mẹ vẫn chưa có chuyện gì thì toàn là ông cụ ở đâu sẽ đón Tết ở đó. Nhưng từ sau khi mẹ hắn qua đời, ông cụ tự thấy hổ thẹn với nhà thông gia bèn dọn sang ở đảo Tần Hoàng sống an nhàn, từ đó về sau ba anh em thay phiên nhau tổ chức đón Tết tại nhà, sau đó mồng một hoặc mồng hai mới tự sắp xếp thời gian để đi thăm ông cụ.

Đêm ba mươi, Giản Tùy Anh tự phối đồ theo kiểu bóng bẩy, đẹp trai và phong độ, dẫu là thật hay giả thì ít ra hắn vẫn xuất hiện với vẻ mặt rạng rỡ và tinh thần phấn chấn ngay trước mặt các anh em họ hàng.

Hắn vừa cất bước vào nhà, khung cảnh vốn rất đỗi rôm rả bỗng im bặt hai giây, trưởng bối trong phòng đều hơi ngài ngại, sau đó thím ba của hắn ra nghênh đón ngay, "Tùy Anh tới rồi à, mau vào đi, phòng ấm lắm."

Hắn vào nhà thì thấy thân thích vẫn ngồi trò chuyện tụm ba tụm bảy, chẳng qua điều khác với năm trước là trước đây những người họ hàng này chỉ nói chuyện với Giản Tùy Lâm là nhiều chứ quyết không phản ứng gì với Triệu Nghiên, nay lại có thể ngồi chung một chỗ để chuyện trò.

Giản Tùy Anh cười lạnh liếc bọn họ một cái, mấy người ngồi cùng một chỗ với Triệu Nghiên bèn xấu hổ đứng dậy tản đi hết.

Tuy Giản Tùy Anh đã thất bại thảm hại nhưng dù gì vẫn là con cả và cháu đích tôn, hơn nữa thực lực của hắn vẫn không thể khinh thường được, cũng không ai dám thực sự đối chọi với hắn. Nhưng rõ ràng thái độ đối với hai mẹ con Giản Tùy Lâm đã thay đổi.

Giản Tùy Anh cũng có thể hiểu cho bọn họ, bởi kiểu gì mấy thân thích nhà bọn hắn toàn sống nhờ vào cổ phần công ty cả mà, nay Giản Tùy Lâm đã thành ông chủ rồi, đương nhiên họ không sắm vai đại gia cho nổi.

Hắn cũng chẳng thèm để bụng những người này, vốn dĩ hắn cũng không có lời gì hay để nói với mấy bà thím đó, vừa vào phòng bèn tán gẫu với chú hai hắn. Sang năm, chú hai hắn bị điều đến Trường Đảng Trung ương(*), mất tầm năm, sáu năm mới ra nên rất khác biệt, người có triển vọng tốt nhất trong lứa tuổi bậc trên của nhà họ Giản là chú hai của hắn.

(*Trường Đảng Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc đặt tại Bắc Kinh còn được gọi là Trường Đảng Trung ương là một cơ quan giáo dục cấp đại học chuyên đào tạo quan chức cho Đảng Cộng sản Trung Quốc.)

Cả hai hàn huyên chuyện nhà rồi chú hai hắn dắt hắn sang một bên để hỏi chuyện của Giản Tùy Lâm, bảo là hai hôm trước ông cụ đã gọi điện thoại mắng mỏ chú, bảo chú chỉ biết công việc chứ chẳng quan tâm chuyện trong nhà, chú hai cũng rất ấm ức, hỏi Giản Tùy Anh gặp phiền phức sao không kể cho chú biết.

Giản Tùy Anh có thể kể cho chú nghe gì được cơ chứ, dẫu sao cũng là chuyện anh em nhà hắn, chú hai nào quản được. Hắn bèn dùng cách trấn an ông cụ để đi trấn an chú hai của hắn.

Lúc ăn cơm, hắn mới nhìn ra Triệu Nghiên thực sự coi thường hắn, giờ một khi đã đắc ý thì không còn bày dáng vẻ cô vợ bé bị thờ ơ, khinh bỉ như trước nữa, bắt đầu thử lôi kéo làm quen với các chị em họ hàng khác, hình như còn trò chuyện đến là vui vẻ.

Đàn ông con trai ngồi một bên nốc ly này đến ly khác, từ khi hắn bước vào, ánh mắt Giản Tùy Lâm vẫn thường dừng trên người hắn, Giản Tùy Anh thì không hề liếc cậu ta lấy một cái.

Cơm nước xong, lũ trẻ con đều chạy đi xem gala cuối năm, còn Giản Tùy Anh vẫn bị trưởng bối lôi kéo chuốc rượu như trước.

Cả bàn uống gần xong thì người hầu bắt đầu dọn dẹp. Vất vả lắm Giản Tùy Anh mới được nhàn rỗi, bèn ợ một hơi rồi chạy ra bên tường đứng, sợ ai đó sẽ lại kéo hắn uống rượu.

Hắn bưng một tách trà Long Tĩnh, vừa thổi vừa uống, hi vọng có thể át mùi rượu.

Ngay lúc cả phòng người thì xem gala cuối năm, người thì trò chuyện cùng nhau, Triệu Nghiên chậm rãi nhích lại gần hắn.

Lúc đầu Giản Tùy Anh không để ý, sau mới phát hiện ra Triệu Nghiên đang tiến về phía hắn.

Tuy hắn uống hơi nhiều nhưng vẫn động não được, cảm thấy đúng là thú vị. Trong suốt mười năm trời, dù là khi hắn mới cao hơn Triệu Nghiên chẳng là bao, người đàn bà này vẫn sợ hắn; dần theo tuổi tác, hình thể và năng lực cũng tăng lên, người đàn bà này căng sợ hắn hơn, nhìn thấy hắn là sẽ lủi ra xa, tuyệt đối không chủ động nói với hắn một câu gì, chớ nói chi là cố tình bước về phía hắn.

Giản Tùy Anh híp mắt nhìn bà ta.

Sau khi tới gần hắn, dường như Triệu Nghiên vẫn rất sợ, Giản Tùy Anh có thể nhận rõ rằng khi còn cách nhau một khoảng, bà ta nhìn hắn một cái rồi đi hơi chệch hướng, bước đến chỗ cái bàn bên cạnh hắn, như mượn cớ lấy đồ.

Khi bà ta đi ngang qua người Giản Tùy Anh, hắn cười khẩy: "Muốn gáy gì thì gáy đi, bà có một đứa con chân truyền như thế còn sợ gì nữa?"

Người Triệu Nghiên run lên, dừng bước lại, bà ta chầm chậm quay đầu sang chỗ khác, trong mắt toàn là sự phẫn nộ ngút trời, bà ta hạ giọng nói: "Cậu... Đây là do cậu... cậu tự chuốc lấy, cậu hận tôi thì thôi, chứ sao phải bắt nạt con trai tôi... Tùy Lâm là một đứa trẻ vô tội mà..." Lúc bà ta thốt ra những lời này vẫn luôn chú ý vẻ mặt của Giản Tùy Anh. Bà ta vẫn chưa quên vào cái lần đầu tiên gặp gỡ, khi bà ta định lấy lòng Giản Tùy Anh thì cậu thiếu niên này đã nhổ nước bọt lên mặt bà.

Giản Tùy Anh là cơn ác mộng của bà ta suốt mười mấy năm ròng rã.

Sau khi nghe xong, Giản Tùy Anh cười phá lên, tiếng cười đó khiến tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn bọn họ.

Sắc mặt Triệu Nghiên tức thì trở nên tái nhợt.

Sắc mặt Giản Tùy Lâm cũng đổi theo, cậu không ngờ mẹ mình lại làm chuyện ngu ngốc chủ động chọc vào Giản Tùy Anh, vì vậy bèn vội vàng chạy đến chỗ hai người họ.

Thế nhưng đã muộn.

Một tách trà nóng của Giản Tùy Anh hắt hết lên mặt Triệu Nghiên.

Nước trà có độ nóng khá cao, dù không đến nỗi bị bỏng nhưng Triệu Nghiên vẫn hét toáng lên.

Giản Tùy Anh quẳng tách đi, dẫu đang nói với Triệu Nghiên nhưng đôi mắt vẫn nhìn Giản Tùy Lâm đầy giễu cợt, hắn dùng chất giọng mà đến cả chương trình gala cuối năm rộn rã vẫn không át được, "Triệu Nghiên này, bà hãy nhớ cho kĩ, bà chính là một con đĩ."

Câu này vừa thốt ra, ai nấy đều sững sờ, bao gồm cả ba hắn.

"Dù bà có thắng mẹ tôi, dù bà có vào được cửa nhà họ Giản, dù bà có sinh một đứa con trai cho nhà họ Giản, thì trong lòng người nhà họ Giản, cả đời này bà vẫn là một thứ đĩ điếm."

Giản Đông Viễn mặt tái mét đứng phắt dậy, lạnh lùng quát: "Con say rồi! Chỗ này còn có cả trẻ con nữa, con nói bậy gì thế!"

Đúng là Giản Tùy Anh đã uống quá chén thật, nếu là lúc thường, hắn sẽ không khiến ba mình phải bẽ mặt trước nhiều thân thích đến vậy đâu, thế nhưng mượn chất cồn, hắn bèn thốt ra những lời hắn vẫn luôn muốn tỏ bày, thốt ra một cách không hề kiêng kị.

"Ba, ba thấy bẽ mặt à, ba nên cảm thấy bẽ mặt từ lâu rồi mới phải." Giản Tùy Anh phẩy bọt nước bắn lên người mình, nhếch miệng cười, "Để các trưởng bối phải chê cười rồi, mẹ cháu mất sớm, chẳng ai dạy dỗ cháu, đừng chấp nhặt với cháu nhé." Nói xong, hắn còn ngâm một khúc dân ca rồi cầm áo khoác lên, lảo đảo ra ngoài.

Vẻ mặt Giản Đông Viễn có thể nói là biến đổi ngoạn mục, Triệu Nghiên nghiêng người rúc vào lòng con trai mình, cúi đầu nức nở, trong mắt Giản Tùy Lâm nổi gió lốc.

Cậu vỗ lưng mẹ mình, giao mẹ lại cho ba, sau đó cười như thể chưa từng xảy ra chuyện gì cả, "Anh trai cháu uống say quá rồi, cháu không thể để anh ấy lái xe về như vậy được, nguy hiểm lắm, cháu chở anh ấy về." Dứt lời thì xoay người đuổi theo.

Giản Tùy Anh đi đứng có hơi loạng choạng.

Thật ra hắn cảm thấy hôm nay mình cũng mất mặt lắm chứ bộ, từ hành vi đến biểu hiện cứ y như một con chó nhà có tang thẹn quá hóa giận, nhưng hắn chẳng hề hối hận, trông thấy vẻ mặt của mấy người đó đúng là sảng khoái quá chừng. Hắn nghĩ một hồi rồi tự mỉm cười.

"Anh."

Sau lưng truyền đến tiếng gọi của Giản Tùy Lâm.

Giản Tùy Anh ngoái đầu nhìn cậu ta một cái, cười khẩy: "Sao thế, tìm tao đánh nhau à? Đến luôn đi."

Giản Tùy Lâm mặt lạnh tanh nhìn hắn, "Anh uống quá chén rồi, em chở anh về."

Giản Tùy Anh sửng sốt giây lát rồi cười khinh: "Đồ thần kinh."

Hắn thực sự không hiểu trong đầu Giản Tùy Lâm chứa cái gì nữa, nếu có người dám sỉ nhục mẹ hắn trước đám đông, hắn có thể liều mạng với người ta luôn, chứ Giản Tùy Lâm lại đối xử như chưa hề có gì xảy ra, còn muốn đưa hắn về nhà?

Hắn xoay người đi về xe mình, không thèm phản ứng với Giản Tùy Lâm.

Giản Tùy Lâm lặng thinh đi theo sát gót hắn, bàn tay siết chặt trong túi quần, không khỏi run rẩy. Cậu ta nhìn bóng dáng loạng choạng của Giản Tùy Anh, mắt đỏ au.

Ngay khoảnh khắc Giản Tùy Anh mở cửa xe ra, Giản Tùy Lâm chỉ cảm thấy đầu mình trống rỗng, trước khi cậu ta kịp phán đoán và lựa chọn thì cơ thể đã hành động trước mất rồi.

Cậu ta giơ tay phải bổ mạnh xuống gáy của Giản Tùy Anh.

Giản Tùy Anh không hề phòng bị, bèn ngã thụp xuống.

Giản Tùy Lâm đỡ cơ thể yếu mềm của hắn, nương ánh trăng để ngắm nhìn đường nét tuấn mỹ của hắn, trái tim dần đập mạnh.