Bạch Tân Vũ mang vẻ mặt như đứa đám đi vào, lắp bắp gọi một tiếng “Anh”.
Giản Tuỳ Anh chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn y một cái: “Cậu đến tìm tôi chắc cũng chẳng có chuyện gì tốt, nói đi.”
Bạch Tân Vũ Do dự nhìn thoáng qua Lý Ngọc.
Giản Tuỳ Anh cũng liếc qua Lý Ngọc, thôi thì để chút mặt mũi cho thằng nhóc này vậy, nói với Lý Ngọc: “Vậy cậu cứ về trước đi.”
Lý Ngọc đứng dậy nhìn Giản Tuỳ Lâm cũng đang nhìn cậu, Giản Tuỳ Lâm theo phép gật đầu với cậu.
Lý Ngọc đi rồi, Bạch Tân Vũ lắp bắp đem chuyện nói ra, vừa nói vừa quan sát sắc mặt Giản Tuỳ Anh, chuẩn bị trước nếu Giản Tuỳ Anh nổi đoá thì bản thân phải bỏ chạy ngay.
Giản Tuỳ Anh càng nghe sắc mặt càng khó coi, hắn tức giận nắm chặt tay đến mức kêu rắc rắc.
Hoá ra là tên nhóc này chơi bạc mất hơn ba trăm vạn, chồng dì cả tức giận đến mức đập y một trận, còn bảo y lần này tự sinh tự diệt đi. Dì hắn là người mềm lòng nhưng thấy chồng nổi nóng như vậy cũng không dám khuyên, đành phải bảo Bạch Tân Vũ đến cầu hắn.
Mọi tật xấu của Bạch Tân Vũ bắt đầu từ lúc học trung học, nhiều năm như vậy đã gây ra không ít chuyện cho nhà, dì cả với chồng dì vì đứa con này mà mẹ nó khổ tâm đủ bề.
Nếu không thì Giản Tuỳ Anh cũng chẳng khinh y đến như vậy, bản thân không tự kiếm kiềm mà lại chỉ có biết làm màu, tim dì cả không tốt, lúc tức giận quá mức sẽ sinh bệnh.
Giản Tuỳ Anh hung dữ vỗ bàn chửi: “Ba cậu còn chẳng còn quản cậu thì cậu chạy đến đây làm cái gì, có ngày cậu bị xã hội đem băm vằm cho chó ăn cũng là mẹ nó tự cậu tìm lấy!”
Bạch Tân Vũ sắp khóc đến nơi: “Anh, anh hãy giúp em với, lần này tuyệt đối là lần cuối, em cũng không dám… nữa. Anh. anh đi khuyên nhủ ba em được không, khong thì, anh cho em mượn trước một ít….”
“Thối lắm, loại ngu ngốc như cậu mà có ngày hối cải hoàn lương thì mặt trời mọc đằng Tây. Cậu…” Giản Tuỳ Anh bị y làm cho tức giận muốn nổ đầu, nói cũng không nói nổi.
Trong tất cả anh em họ hàng, mẹ hắn với dì cả có tình cảm tốt nhất. Mẹ hắn sau khi chết, dì cả chăm sóc hắn rất nhiều, với hắn mà nói, dì cả gần như là người mẹ thứ hai. Người phụ nữ ôn hoà thiện lương, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, cuộc đời này hồ đồ nhất chính là nuông chiều đứa con con duy nhất này thành như vậy, khiến y trở thành cái loại bỏ đi này.
Bạch Tân Vũ hít hít cái mũi, mắt đỏ lên: “Anh, anh cứu em với, anh nếu không giúp em thì em sẽ bị bọn họ đánh chết mất, thật sự về sau em không dám… nữa.”
Giản Tuỳ Anh thô lỗ nói: “Cứu cậu? Tôi thấy cậu chết được rồi đấy! Dì cả với dượng khổ sở kiếm tiền, cũng không đủ cho cậu chơi bời.”
Bạch Tân Vũ khóc nức lên: “Anh, anh giúp em với, em cũng rất muốn kiếm tiền mà.”
Giản Tuỳ Anh tức đến mức chẳng muốn đánh y. Hồi trước hắn cũng đã không ít lần giúp dì cả giáo dục y, bởi vì khi đó bạch Tân Vũ được chiều chuộng đến mức không cứu nổi, chẳng sợ ba mẹ, cũng chỉ còn sợ mỗi Giản Tuỳ Anh, bởi vì Giản Tuỳ Anh chỉ tuỳ tiện cũng có thể túm y tẩn cho một trận.
Đến khi trưởng thành, dì cả và dượng đã không thể quản được hắn, chỉ còn mỗi Giản Tuỳ Anh là xử lý được y.
Giản Tuỳ Anh nhìn tên em họ không tiền đồ mà thấy đau đầu. Hắn nghĩ sau mà đối xử tốt với Giản Tuỳ Lâm hơn một chút chắc cũng bị Bạch Tân Vũ so đo, vậy nên cảm thấy Tiểu lâm cũng không quá đáng ghét nữa.
Nghĩ đến Tiểu Lâm, hắn hỏi: “Sao cậu lại theo nó đến đây?”
Giản Tuỳ Lâm nói: “Gặp ở công ty.”
Giản Tuỳ Anh nhìn Bạch Tân Vũ nói: “Tiểu Lâm, cậu cũng ra ngoài đi.”
Bạch Tân Vũ kinh hoảng ngẩng đầu lên nhìn Giản Tuỳ Lâm, y sợ Tiểu Lâm mà đi ra thì Giản Tuỳ Anh sẽ tẩn y một trận.
Giản Tuỳ Lâm chắc chắn không vì y mà làm phật lòng Giản Tuỳ Anh, lập tức đi ra ngoài, trước khi đi còn vỗ vỗ bả vai Bạch Tân Vũ.
Giản Tuỳ Anh đứng lên, bước một bước tới gần hắn.
Bạch Tân Vũ sợ đến mức vọt khỏi từ sô pha.
Giản Tuỳ Anh xông lên, nắm lấy cổ áo y rồi đè lên tường, ánh mắt hung ác như muốn lột da y.
Bạch Tân Vũ sợ đến mức chỉ biết cầu xin tha thứ: “Anh, anh.”
Giản Tuỳ Anh nắm lấy cằm hắn kìm nén nói: “Bạch Tân Vũ, cậu hãy nghe cho rõ đây. Cậu nên đi thắp hương bái phật cho nhà cậu cho tốt, nếu không nghĩ cho dì cả của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không quản không. Cho dù cậu là đối phó hay thật lòng, đây cũng là lần cuối cùng cậu có thể làm bừa như vậy. Nếu có lần nữa, tôi mặc kệ cậu tự sinh tự diệt, cậu có thịt lóc xương tan, tôi cũng đéo thèm quản. Có hiểu không!”
Cơ thể Bạch Tân Vũ run rẩy, hai mắt đẫm nước nhìn Giản Tuỳ Anh.
Giản Tuỳ Anh buông y ra: “Cậu cút đi.”
“Anh, anh định làm thế nào…..”
“Tôi sẽ tìm ba cậu nói chuyện.”
“Nhưng mà, ba em hình như không có tiền….”
Ánh mắt Giản Tuỳ Anh sắc bén liếc y một cái: “Ba cậu không có tiền là lỗi của ai hả, chẳng lẽ tôi phải đưa tiền cho cậu.”
Bạch Tân Vũ lập tức ngậm miệng.
“Cút đi.”
Bạch Tân Vũ cũng không dám nán lại, nhanh chóng chạy mất.
Giản Tuỳ Anh tức giận đi lại vài vòng trong phòng hơi thở mới ổn định.
Vài năm qua nếu hắn không giúp dì cả với dượng làm ăn thì thật sự không đủ cho tên phá gia chi tử này.
Cho dù là họ hàng bên ba, hay bên mẹ, đều là cùng một thế hệ, nếu có chút tiền đồ thì lúc giáo dục tiểu bối không tránh khỏi lấy hắn làm gương, xảy ra vấn đề như vậy không thể không tìm hắn nhờ giúp đỡ.
Bản thân hắn không có tính nhẫn nại, hơn nữa còn chẳng muốn lo chuyện bao đồng, nhưng hắn từ nhỏ đã bị bị giáo dục trở thành người tiếp quản sự vụ trong nhà, cho dù hành vi hay suy nghĩ đều cực kỳ phản nghịch, nhưng lại rất ý thức về việc gia tộc hưng suy vinh nhục cùng với chuyện nối dõi tông đường kéo dài hương khói.
Cho nên dù hắn ghét Bạch Tân Vũ đến mức nào hắn cũng không thể mặc kệ y, cho dù hắn oán hận Triệu Nghiên, hắn cũng sẽ dạy dỗ bảo vệ Giản Tuỳ Lâm thật tốt. Với hắn mà nói càng thân quen càng không để ý, đóng cửu nhà rồi thì kiểu gì cũng đánh được, nhưng không thể để cho người ngoài ức hiếp.
Cuối cùng Giản Tuỳ Anh ngồi xuống sô pha, ngẩn ngơ hút thuốc, cơm trưa cũng quên ăn.
Lúc Bạch Tân Vũ như chết cha chết mẹ mà đi khỏi công ty, sau lưngg có người gọi y lại.
Hắn quay lại nhìn, là Giản Tuỳ Lâm.
Giản Tuỳ Lâm đi đến, cười ôn hoà với y: “Vũ ca, anh khoẻ chứ.”
Bạch tân Vũ gật gật đầu, thở dài. Y cảm thấy có chút ngại ngùng, nên cũng không nhiều lời.
Giản Tuỳ Lâm ôm vai y: “Vũ ca, chắc anh đói bụng rồi. Đi, trưa rồi em mời anh ăn cơm, hai ta tâm sự luôn.”
Bạch tân Vũ nhìn cậu chăm chăm, trong lòng rất nghi hoặc bị cậu nửa lôi kéo đi ra ngoài.
Giản Tuỳ Anh mệt mỏi cả một ngày. Về đến nhà đã tám giờ hơn.
Buổi chiều hắn đi gặp dì cả với dượng, mới hai tháng không gặp mà hai người đã già đi không ít, trong lòng hắn cũng chẳng thoải mái.
Bạch Tân Vũ lại chẳng biết lêu lổng ở đâu, cũng chẳng về nhà ăn cơm tối, cuối cùng hắn ở lại ăn cơm cùng hai người.
Nghĩ đến Bạch Tân Vũ ngu ngốc kia, Giản Tuỳ Anh lại tức giận nghĩ nếu y không phải em họ của hắn, thì người đầu tiên giết y chính là hắn.
Lúc hắn ngả người tựa vào sô pha, nhịn không được lại nghĩ đến Lý Ngọc. Vừa nghĩ đến hắn đã lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở hồng hộc của Lý Ngọc.
Giản Tuỳ Anh hỏi: “Đang làm gì? Vẫn còn tập luyện hả?”
“Ừ, vẫn chưa xong.” Lý Ngọc thở gấp nói: “Có chuyện gì sao?”
“Đội các cậu ở đâu?”
Lý Ngọc nói: “Sao thế, anh muốn đến đây?”
“Muốn đến xem một chút, anh đây còn chưa bao giờ xem đấu quyền anh trực tiếp.”
“Anh đến đây thì có khi bọn tôi cũng xong rồi.”
“Cứ nói cậu ở đâu đi, bây giờ anh qua.”
Lý Ngọc nói địa chỉ cho hắn, tinh thần Giản Tuỳ Anh lập tức tỉnh táo, cầm áo khoác lên đi ra cửa.
Nghĩ đến có thể gặp được Lý Ngọc ngay mà hắn cảm thấy trong cơ thể tràn đầy sức mạnh. =)))))))))))))
_Hết chương ba hai_
~~~~~~~~
Được rồi, Giản lớn là người tốt, cực kỳ tốt, lại còn cực kỳ si tình nữa =)))))))))
À, còn vụ xưng hô thì mây cậu trai trẻ mình cứ để cậu nhé, còn chủ yếu vẫn dùng cậu cho Lý Ngọc.