Giản Tuỳ Anh vừa đánh vừa thầm mắng trong lòng tiểu tử Lý Ngọc ra tay quá nặng, thật mẹ nó tàn nhẫn. Hắn vẫn cố kỵ tay chân, chỉ sợ làm cậu bị thương, kết quả người ta còn xuống tay chưa hề khách khí với hắn, hắn cũng phát hoả luôn, từng quyền nặng nề hướng lên người Lý Ngọc.
Hai người quay cuồng trên tấm thảm bằng lông dê, cứ chốc lát hắn đem cậu đặt dưới thân, chốc lát sau cậu lại ngồi trên người hắn.
Lý Ngọc tung chân đạp một cước vào bụng Giản Tuỳ Anh, đùi sau Giản đại thiếu gia đập một phát vào chiếc bàn gỗ, lần này thật sự đủ chết hắn, hắn cuộn người lại, nháy mắt không phát ra tiếng gì, một lúc lâu sau mới có thể ổn hơn.
Lý Ngọc ôm bụng vuốt đùi, nhếch miệng nhe răng đứng lên, thở hổn hển nhìn biểu tình vặn vẹo trên mặt Giản Tuỳ Anh.
Toàn thân hai người từ trên xuống dưới toàn vết giày, nhất là trên quần, quả thực chật vật không chịu nổi.
Lý Ngọc xuống tay quá nặng, Giản đại thiếu gia thật sự ăn đủ, toàn thân đau đến động người cũng không dám động. Đời này hắn đánh nhau cũng chưa bao giờ xấu hổ như vậy, hắn cảm thấy bản thân thua chính là do xuống tay quá nhân nhượng với Lý Ngọc.
Đệch con mẹ nó thật mất mặt. Giản Tuỳ Anh nghĩ cứ vậy mà nằm luôn, tốt nhất là đừng có đứng lên được nữa.
Lý Ngọc xoay xoay tay chân, đi đến kéo Giản Tuỳ Anh từ mặt đất ném lên sô pha da thật, trên mặt tràn ngập khinh miệt nhìn hắn: “Còn muốn đánh nữa không?”
Giản Tuỳ Anh chửi một tiếng, vớ luôn cái gạt tàn trên bàn ném cậu.
Lý Ngọc liền lắc người né, nhưng bụi thuốc vẫn dính hết trên người cậu. Lý Ngọc nhìn bản thân chật vật, nghĩ vừa rồi thật không cảnh giác, càng thêm tức giận với Giản Tuỳ Anh.
Giản Tuỳ Anh cắn răng, từ sô pha nhảy dựng lên, nắm đấm đã xông tới.
Lý Ngọc sớm có phòng bị, đưa tay ra đẩy hắn về trên sô pha, cơ thể cũng đè lên, dùng một tay ấn ngực hắn, một tay khác bóp cổ hắn, ngón cái ghìm vào động mạch chủ, tuy không có dùng nhiều lực nhưng trong ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo cùng uy hiếp: “Từ giờ trở đi, anh phải đem cái suy nghĩ ghê tởm trong đầu anh biến đi.”
Giản Tuỳ Anh thẹn quá hoá giận, Lý Ngọc không che giấu sự chán ghét làm cho lòng tự trọng của hắn bị đả kích, theo đuổi người ta còn bị người ta chán ghét đến vậy, trong cuộc đời của Giản Tuỳ Anh đây đúng là một đoạn độc nhất, có thể nói là thất bại lớn nhất cuộc đời hắn.
Từ trước đến nay người ta chỉ có thể chạm vào lông mà chiều theo tính tình đại gia của hắn, riêng với Lý Ngọc hắn đã nhường nhịn nhiều lần, đến giờ phút này toàn bộ đã bùng nổ. Hắn nghĩ, con mẹ nó cậu làm ông đây mất mặt như vậy, ông còn để cho cậu sống khá được sao. Hắn híp mắt nhìn Lý Ngọc, hai người đã ầm ĩ thành như vậy, khẳng định chẳng muốn diễn tiếp, một khi đã vậy hắn còn cố kỵ cái gì nữa, làm thế nào để vui vẻ chính là bản chất của hắn, hiện tại hắn quyết định phải khiến Lý Ngọc ghê tởm đến chết để trút giận.
Giản Tuỳ Anh lộ ra nụ cười ngả ngớn: “Cậu còn muốn thay ông đây quyết định hả? Anh đang nghĩ vài tư thế để làm cậu đây, cậu thích cưỡi ngựa hay nằm nghiêng? Cậu tính thế nào? Cho anh vài gợi ý coi?”
Hai măt Lý Ngọc bốc hoả, ngón cái dùng thêm sức, tức giận đến mức môi phát run: “Anh… anh… anh còn không biết xấu hổ như vậy! Anh…”
Mặt Giản Tuỳ Anh căng ra đỏ bừng: “Khụ khụ… khụ… ông đây thích thế nào….. kiểu gì, cậu quản được…. ông… ông đây nhìn trúng cậu, chính là…. chính là… cho cậu mặt mũi….”
Lúc này Lý Ngọc hận không thể bóp chết Giản Tuỳ Anh. Cho tới giờ chưa có một người nào có thể kích thích lửa giận của cậu đến mức này. Cậu từ nhỏ quả nhiên đã không nhìn lầm Giản Tuỳ Anh, con người này chẳng những lòng dạ hẹp hòi còn ỷ thế ức hiếp người nhỏ bé, vẫn là loại vô sỉ không biết xấu hổ.
Nghĩ đến hắn nhiều năm đã ức hiếp Giản Tuỳ Lâm, còn có loại ý nghĩ vô sỉ trong đầu với cậu, giờ phút này cậu cảm thấy không bóp chết hắn chính là để lại hậu hoạ cho thế giới.
Giản Tuỳ Anh bị bóp đến mức đỏ hết cả cổ, phải dùng hết sức lực đập vào xương sườn cậu, Lý Ngọc đau đến mức trắng bệch mặt, tay cũng buông lỏng.
Nhân cơ hội đó Giản Tuỳ Anh đem cậu đẩy ra, vừa ho khan vừa nhảy cách xa khỏi sô pha, cách Lý Ngọc một cái bàn trà. Hắn thấy đã có khoảng cách cùng với chướng ngại vật, cảm thấy Lý Ngọc không thể bay qua cắn chết hắn, nên cái miệng thiếu đạo đức lại bắt đầu hoạt động, không suy nghĩ thêm cái gì.
“Lý nhị, anh nói mẹ nó cậu rốt cuộc chướng mắt anh cái gì, Giản Tuỳ Anh anh đây còn không phải người nổi tiếng? Cậu xem mặt anh đây, dáng người đây, ngay cả chuyện ấy so với người khác cũng kéo dài hơn, cậu còn không suy nghĩ xem? Thử qua một chút cũng có chết người đâu chứ.” Giản Tuỳ Anh mở to mắt nhìn vẻ mặt Lý Ngọc bắt đầu vặn vẹo, trong lòng cảm thấy vui vẻ đến mức biến thái.
“Tối hôm qua được làm bằng miệng thích chứ, nhưng cái đó thì tính gì, cậu phải theo anh, bao luôn thể xác và tinh thần cậu mỗi ngày đều thoả mãn. Nhưng nói thật, hôm qua cậu có phải ra nhanh quá rồi không, thật sự ra như tia chớp luôn. Haiz cậu không phải có bệnh chứ, nếu không thì đi bệnh viện kiểm tra xem? A, không được, đi bệnh viện thì ngại lắm nhỉ, như vậy đi, anh biết có một ông lão trung y, chuyên trị bệnh liệt dương với xuất tinh sớm, để giới thiệu cho cậu? Cậu xem cậu đỏ mặt kìa, đừng ngượng ngùng như vậy chứ, anh cũng chỉ là quan tâm đến cậu thôi.”
Bình tĩnh của Lý Ngọc từ giờ phút này đã không còn sót lại một phân nào, bây giờ cậu như đứa trẻ bị chọc điên, thầm nghĩ đến các phương pháp giết chết đối phương thì mới có thể làm vơi bớt đi lửa giận trong cậu.
Trong từ điển của Giản Tuỳ Anh chưa từng có từ ‘Sợ hãi’, hắn lớn như vậy cũng chưa từng sợ ai. Tuy rằng biểu tình của Lý Ngọc có chút khiếp sợ, nhưng cũng không uy hiếp được hắn, ai cũng không thể ngăn cản hắn đùa giỡn Lý Ngọc để đạt được vui vẻ, lấy đó an ủi cho việc hắn vừa thất tình. (=)))))
Tuy rằng hắn sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhưng thật ra trong lòng hắn rất khổ sở. Bởi vì hắn khẳng định, lớn như vậy nhưng Lý Ngọc là người duy nhất hắn thích đến vậy.
Mấy nhân tình trước kia không thể nào so sánh được với Lý Ngọc.
Tuy rằng từ đầu có suy nghĩ chơi bời tiếp cận Lý Ngọc, nhưng sau đó tiếp xúc dần mới phát hiện, Lý Ngọc không phải là kiểu người chỉ được cái mã ngoài. Cậu tuy còn rất trẻ, nhưng nếu qua vài năm nữa, cậu nhất định có thể đứng ngang hàng với hắn mà thảo luận công việc. Người như vậy không thể xem là một món đồ chơi mà đối đãi.
Hắn nghĩ muốn…. có lẽ hắn muốn, cùng Lý Ngọc, nói chuyện yêu đương hay vân vân gì đó.
Lúc bộc phát suy nghĩ này, hắn cảm thấy có chút buồn cười. Lý Ngọc rất trẻ, hắn thích chơi bời với mấy người nhỏ tuổi, giống như làn da cùng với thân thể của họ, chân thật muốn cùng mấy đứa nhỏ lên men phát triển tình cảm gì đó, ngay cả hắn cũng cảm thấy nổi da gà.
Cứ tiếp tục trạng thái trơ mắt nhìn nhau, hai người cũng không có hành động gì, ngoại trừ giận giữ cùng mệt mỏi, hắn thật sự không thể không buồn.
Lý Ngọc đã nắm tay lại, có ý đồ muốn sang bên hắn, Giản Tuỳ Anh liền lách qua bàn, để cậu không đánh được hắn, còn làm cho cậu tức chết.
Lý Ngọc chửi: “Thằng khốn vô liêm sỉ nhà anh! Chỉ có anh muốn… anh… anh sao lại có thể dám nhĩ muốn… con mẹ nó, anh mẹ nó đi chết đi!”
Cậu lớn như vậy nhưng cho tới bây giờ cũng chưa ai dám có loại suy nghĩ này với cậu. Cậu không phải không bị đồng tính quấy rầy, nhưng tất cả rõ ràng chỉ là mấy cậu trai nhỏ tuổi hay mấy thím ẻo lả, cho nên cậu chưa bao giờ coi trọng cảm giác của Giản Tuỳ Anh, nhưng loại này là…. cảm giác bị sỉ nhục. Giản Tuỳ Lâm lớn lên cũng rất xinh đẹp như con gái, cho dù cậu không có bất kỳ ý nghĩ bất kính nào, nhưng cậu cảm nhận cậu hẳn là phải sắm vai nam tính, vậy mà Giản Tuỳ Anh lại có thể nghĩ muốn…. lại có thể đối với cậu….
Đầu Lý Ngọc muốn nổ tung.
Cậu bức thiết muốn dùng bạo lực để chứng minh ai mới là vua, ai mới là người xứng đem người khác nhẫm nát dưới chân, muốn làm cái gì thì làm cái đó, cậu muốn cho đồ ngu ngốc Giản Tuỳ Anh biết rằng, những suy nghĩ ghê tởm đó đều là si tâm vọng tưởng (hy vọng hão huyền), không biết tự lượng sức mình. Nếu không cậu không thể dập được lửa giận trong lòng.
Giản Tuỳ Anh chẳng có trăm nghìn tâm tư suy nghĩ gì nhiều, hắn chỉ muốn làm tình với thân thể hấp dẫn này, là bản năng động vật, bị thân thể này cự tuyệt mà thẹn quá quá giận, theo bản năng trả lại hoàn vốn.
Trong lúc hai người đang giằng co, điện thoại Lý Ngọc vang lên.
Lúc đầu hai người không ai có phản ứng, sau khi chuông vang lên vài tiếng, ánh sáng chớp báo ở điện thoai loé lên mới kéo lý trí cậu trở về.
Đây là nhạc chuông cậu cài riêng cho Giản Tuỳ Lâm.
Lý Ngọc lần theo tiếng chuông để tìm điện thoại, cuối cùng cũng tìm được ở dưới gầm bàn, cậu luống cuống tay chân cầm lên, giọng nói từ mưa rền gió giữ trở nên dịu dàng đi: “Alo, Tuỳ Lâm à.”
Ánh mắt Giản Tuỳ Anh chưa từng rời khỏi khuôn mặt Lý Ngọc, mọi biểu tình biến hoá trên khuôn mắt cậu đều làm hắn ngẩn người.
Hắn đột nhiên cảm nhận được, Lý Ngọc đối xử với Tiểu Lâm rất…. rất là dịu dàng.”
Hắn không biết bản thân có phải nhạy cảm quá hay không, nhưng hắn không khống chế được syu nghĩ đến những lúc hai người bọn họ ở cùng nhau, Lý Ngọc đối với Tiểu Lâm, thật sự là sẵn lòng chăm sóc, nó có chút, hơi quá thì phải….
Lòng Giản Tuỳ Anh đột nhiên sáng tỏ, trong đầu hắn như có tiếng chuông báo hiệu các vấn đề xảy ra, không phải Lý Ngọc thích Tiểu Lâm chứ, không có khả năng, hắn không thích đàn ông mà, không có khả năng, sao có thể như vậy được?
Hắn nghĩ, có phải bọn trẻ ngày nay đều ở chung như vậy? Hay bởi vì hắn là Gay nên xem ai cũng là Gay hay không.
Vô luận như thế nào, hắn cũng chưa có phương pháp nào tiếp nhận được việc Lý Ngọc thích Tiểu Lâm, chỉ cần tưởng tượng như vậy, hắn không biết bản thân phải tiêu hoá như thế nào.
Hắn nghe được Lý Ngọc nói: “Không phải, tớ còn chưa làm xong viêc, cậu đi ăn trước đi.”
“Được, cậu mang hộp cơm cho tớ nhé.”
“….. Đúng, đi cùng với anh cậu.” Lý Ngọc nói xong, lạnh lùng trừng mắt nhìn Giản Tuỳ Anh một cái.
Trong lòng Giản Tuỳ Anh chửi to, cậu mẹ nó đổi mặt còn nhanh hơn kỹ nữ thay quần áo, mắt cậu có rớt cả tròng ra thì ông đây cũng không ít lông đi đâu.”
Lý Ngọc cố gắng khống chế giọng nói của mình, hỏi: “Tuỳ Lâm hỏi giữa trưa anh muốn ăn gì, cậu ấy mang hộp lồng đến.”
Giản Tuỳ Anh rống lên: “Ăn cái rắm, việc thì chưa làm mà cậu còn có mặt mũi ăn cơm, đi ăn không khí đi!”
Lý Ngọc tức giận đến mức hung hăng đè tắt rớt cả điện thoại: “Giản Tuỳ Anh, ông đây hôm nay giết chết mày!” Nói xong vọt đến.
Thân thể Giản Tuỳ Anh rất đau, không muốn cùng cậu liều mạng, tiếp tục tránh ra phía sau bàn trà, như chó xoay vòng quanh Lý Ngọc.
Chẳng được bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Giản Tuỳ Anh tức giận quát: “Ai!”
Bên ngoài truyền đến giọng nói ôn hoà của Giản Tuỳ Lâm: “Giản Tổng, bất kể có chuyện gì đi nữa, giữa trưa vẫn phải đi ăn cơm ạ.”
Trên mặt Lý Ngọc hiện lên vẻ lo âu, cậu mờ mịt nhìn bản thân cùng Giản Tuỳ Anh cả người đều chật vật, sợ nhất là lúc này mà Giản Tuỳ Lâm đi vào, cậu phải giải thích như thế nào đây.
Hắn dù sao cũng không thể nói ‘Anh cậu có ý đồ quấy rối, nên tớ đánh hắn’.
Lúc này Giản Tuỳ Anh cũng bình tĩnh một chút, nhìn nhìn chính mình, lại nhìn Lý Ngọc, cùng một đứa nhỏ thực tập kém mười tuổi đánh nhau ở trong phòng làm việc, thực ra hắn cũng đâu muốn như vậy.
Hắn hét về phía cửa: “Ăn của cậu đi, đừng động vào bọn anh, bọn anh bận một chút nữa rồi sẽ ăn.”
Giản Tuỳ Lâm do dự: “Anh….”
“Cút đi, đừng để phải lặp lại lần nữa.”
Lý Ngọc tức giân nhìn hắn, cố gắng đè xuống giọng mình: “Tuỳ Lâm, cậu không phải để ý tớ đâu, bận một chút nữa là xong, cậu cứ đi ăn trước đi.”
Ngoài cửa im lặng vài giây, cuối cùng cũng nghe được tiếng bước chân ngày càng nhỏ.
Giản Tuỳ Anh cào cào mái tóc của hắn, nghiêng nhìn Lý Ngọc, hừ lạnh: “Bây giờ phải làm sao?”
Lý Ngọc cũng lạnh lùng nhìn hắn: “Anh nói phải làm sao.”
Giản Tuỳ Anh chỉ chỉ vào phía trong, phòng làm việc của hắn có phòng nghỉ với phòng tắm: “Cậu chà cho sạch quần áo rồi lấy máy sấy mà sấy.”
Lý Ngọc biết cũng không có biện pháp khác, mang theo tức giận đi vào phòng tắm.
Giản Tuỳ Anh vào phòng nghỉ thay quần áo. Thay xong hắn mệt mỏi nằm trên giường, nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, nghĩ đến mấy chỗ bị thương, càng nghĩ lại càng thêm đau.