Yêu Một Kẻ Ngốc

Chương 117




Lý Ngọc cười khổ, “Anh Giản à, anh tới thăm em là em đã vui lắm rồi, nhưng em… Anh nghĩ em còn có thể quay đầu được nữa ư.”

Giản Tùy Anh cắn răng nói: “Cậu hỏi tôi? Cậu cũng biết mình đang làm gì à? Cậu có nghĩ đến ba mẹ cậu, anh trai cậu không, sao cậu khinh suất vãi vậy chứ?”

Vẻ mặt Lý Ngọc ảm đạm, trong mắt chứa nỗi bi thương đậm đến nỗi không hòa tan nổi, “Em nghĩ có lẽ không có em, họ sẽ không thấy bị sỉ nhục…” Lý Ngọc cúi đầu, run giọng tỏ bày: “Anh Giản à, đôi khi em rất hận anh. Trước khi gặp anh, em cảm thấy em không thiếu bất kì thứ gì hết, còn giờ, em như bị mọi người từ bỏ, mà ngay cả anh…” Lý Ngọc nức nở: “Em đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh, nên em đáng đời lắm, nhưng anh không hề trao cho em một cơ hội nào nữa, anh ác thật đấy. Thi thoảng em hận anh lắm, và em càng hận em hơn…” Lý Ngọc chôn đầu vào lòng mình, bờ vai khẽ run.

Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy trái tim mình thắt lại, hắn không chịu nổi vẻ đau khổ của Lý Ngọc, mặc dù rõ là cậu không đáng được thông cảm.

Song, rốt cuộc cậu có đáng được cảm thông hay không, chỉ có người xót thương cậu mới biết mà thôi.

Giản Tùy Anh nghĩ, có lẽ trước mắt, người này sẽ phải vào ngục, cuộc đời sáng lạn tươi trẻ của cậu sẽ chấm dứt trong sự trừng phạt tối tăm. Và hắn không thể chấp nhận kết cục này.

Giản Tùy Anh muốn đánh cậu, lại cảm thấy mình không giơ nổi cánh tay lên, “Cậu ngu hả? Nếu cậu xảy ra chuyện gì, họ sẽ chịu tiếng xấu lẫn đau khổ suốt đời, và tôi càng không thể tha thứ cho việc cậu ngu đến mức đó.”

Lý Ngọc thẫn thờ nhìn bàn tay mình, “Anh Giản à, em chạy đến chốn này, em không thể từ bỏ lúc này được, anh về đi… Nếu anh ở đây lâu quá, em sẽ không muốn để anh đi đâu.”

Giản Tùy Anh thực sự không chịu nổi nữa, lại cho cậu một bạt tai. Hắn run giọng mắng, “Đồ ngu nhà cậu, có phải đầu cậu chập mạch rồi không, cậu…” Chỉ vì một câu bâng quơ của hắn mà cậu đã bắt tay vào loại nghề nguy hiểm này thật. Nào ai còn nhớ lúc ấy mình đã nói con mẹ gì nữa đâu, thằng nhóc này bị thần kinh à, sao có thể làm ra chuyện điên rồ này vậy? Đây là lần đầu tiên Giản Tùy Anh cảm thấy rung động vì sự cố chấp của một người. Nếu trước đây Lý Ngọc có thể đồng ý lời yêu của hắn bằng một phần trăm cảm xúc của bây giờ thì hai người còn đi tới nông nỗi này ư? Lại còn dấn thân vào mạo hiểm trước nòng súng để kiếm tiền cho hắn, sao hồi đó không chịu bộc lộ nửa phần liều lĩnh này luôn đi, mà tóm lại là sao khi xưa hắn lại thích cái tên thần kinh này cơ chứ. “Cậu, về Bắc Kinh với anh, ngay lập tức, đi, ngay bây giờ.”

Lý Ngọc lắc đầu, “Giờ em về rồi sao nữa?” Lý Ngọc ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, “Anh Giản, anh thừa biết điều em muốn không phải lòng thương xót của anh cơ mà.”

Giản Tùy Anh cắn răng: “Lý lão nhị, cậu đang uy hiếp tôi đấy à? Đầu cậu toàn chứa cớt hay gì mà cậu lấy cái mạng nhỏ của mình để uy hiếp tôi?”

Lý Ngọc dựa vào ván cửa, đôi con ngươi đen láy gần như không tìm thấy một kẽ hở nào, chỉ nhìn mỗi Giản Tùy Anh, có thê lương và bi ai, cũng có sự kiên trung, “Anh Giản này, anh đã tìm đến tận đây, chứng tỏ là anh vẫn còn quan tâm em. Hôm nay anh muốn đưa em đi, em có thể đi với anh, nhưng anh không được vứt bỏ em nữa, em muốn ở bên anh mãi mãi. Nếu không thì anh đừng xen vào chuyện của em nữa, anh hãy bước ra khỏi khách sạn này, đừng ngoái đầu lại, cứ để em tự sinh tự diệt. Lý Ngọc em đây không có lòng tự trọng vậy đấy, và cũng ngu vậy đấy. Anh đừng quan tâm đến em, cũng đừng đếm xỉa đến việc em sống hay chết, cứ mặc em ôm chút hi vọng đó tiếp đi.”

Giản Tùy Anh tức đến nỗi lục phủ ngũ tạng chẳng có nơi đâu là không thấy đau. Bình sinh hắn ghét nhất là người khác bức ép hắn. Hắn càng bị ép thì càng nổi tính làm trái ý người ta, Lý Ngọc đâu phải không biết.

Song lần này, hắn lại không tài nào thụi cho Lý Ngọc một cú đo đất rồi mở cửa rời đi nữa. Bởi vì thứ hắn đóng lại không chỉ là một cánh cửa, mà còn là đóng lại niềm hi vọng của Lý Ngọc.

Hôm nay hắn đi, ngày mai hắn sẽ trông thấy Lý Ngọc bước từng bước đến sự hủy diệt. Chuyện đến nông nỗi hiện nay, hắn nghi Lý Ngọc cố tình, rằng cậu tự đày đọa mình đến bên vách đá với mục đích đi nước cờ hiểm nguy, là để xem hắn có vươn tay kéo cậu về hay không.

Một khi hắn vươn tay ra, hắn sẽ không rút về được nữa. Lý Ngọc đào một cái bẫy, dùng chính cậu làm mồi nhử, quyền lựa chọn là nằm ở hắn, nhưng thật ra chỉ cần hắn còn tình cảm với Lý Ngọc, thì hắn sẽ không có lựa chọn nào khác.

Hắn ghét việc bị ép bức như vậy, song hắn không thể không thấy cảm động vì những gì Lý Ngọc đã làm. Việc được Lý Ngọc yêu một cách điên cuồng như thế, đã từng khiến hắn khát khao mãi, vậy mà khi giờ đây nó đã thành hiện thực rồi, hắn lại chỉ muốn bật khóc.

Nét mặt hắn dữ tợn, mắt sáng rực như đuốc, trừng Lý Ngọc đầy gắt gao.

Lý Ngọc cũng nhìn hắn không hề e dè, môi không khỏi run rẩy.

Hai người cứ nhìn nhau như thế mãi, Giản Tùy Anh mới chầm chậm mở lời, “Về Bắc Kinh với anh đi.”

Cơ thể Lý Ngọc run lên, run giọng hỏi: “Anh Giản, anh nói như vậy, em không hiểu.”

“Về Bắc Kinh với anh đi.”

“Em không hiểu, anh Giản à, anh nói rõ hơn chút đi, nếu không, em sẽ không hiểu được.” Giọng Lý Ngọc đã khản đặc, nước mắt ầng ậc quanh hốc mắt, thiếu điều rơi xuống nữa thôi.

Giản Tùy Anh lấy tay nắm cổ cậu, hắn rất muốn bóp chặt tay lại, chấm dứt hết thảy ân oán, song hắn lại đẩy người Lý Ngọc lên ván cửa, chúi người hôn lên môi cậu, cũng cắn xé rất ác.

Lý Ngọc đau đến là run rẩy, nước mắt thoáng cái đã giàn giụa, cậu nức nở: “Anh Giản, em không hiểu, anh hãy nói rõ đi, xin anh hãy nói rõ hơn đi.”

Giản Tùy Anh chịu đựng sự chua xót nơi xoang mũi, cất giọng khàn khàn, “Hãy về Bắc Kinh với anh đi. Anh không cần em kiếm số tiền đen nguy hiểm này đâu. Anh cho em cơ hội này, và giờ anh trao nó cho em. Em hãy nghe cho kĩ vào, Lý Ngọc, nếu em còn làm chuyện có lỗi với anh, anh sẽ băm ‘cái đó’ của em đấy…”

Lý Ngọc ôm chặt Giản Tùy Anh, bật khóc nghẹn ngào, giống như người đang hấp hối tìm được niềm hi vọng sống, rằng từ thời khắc này trở đi, cậu đã có được sự cứu rỗi. Một lần nữa ôm chầm lấy người này, đối với cậu như đã trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng vậy, dài đến nỗi cậu phải nếm trải hết bao đau khổ và tuỵệt vọng. Cậu không tài nào tưởng tượng được nổi mình đã sống mỗi một ngày trôi qua như thế nào nữa, sự hối hận vô cùng vô tận và nỗi bi thương lúc nào cũng đang tra tấn cậu, không ngày nào là cậu không mong mỏi cuộc sống này chấm dứt, không ngày nào là cậu không nhớ về quá khứ. Cậu đã đi nhiều con đường quanh co như vậy, nếm trải nhiều đắng cay như thế, giờ đây còn có thể ôm hắn, trừ rơi nước mắt ra thì cậu không biết phải làm gì để xả hết bao cảm xúc chực òa như vỡ đê của mình nữa.

Giản Tùy Anh thực sự không kìm lòng được nữa, nước mắt cũng tràn mi. Đi cả một vòng tròn lớn, từng nếm trải việc tổn thương nhau, cuối cùng hắn vẫn ôm người này như xưa. Có lẽ vào cái khoảnh khắc ngày ấy khi cả hai gặp nhau, tất thảy bao tổn thương và gian khổ đã được quyết định sẵn, thế nhưng qua bao trắc trở, họ vẫn đi đến ngày hôm nay.

Giản Tùy Anh không tài nào hình dung được tâm trạng hiện giờ của mình, cứ như trong một cái chớp mắt, hắn được giải thoát, sức mạnh nặng trịch khôn kể đặt trên người hắn, nhoáng cái tan biến.

Hắn thích Lý Ngọc, khởi nguồn từ một khắc khi bắt gặp cậu, cho mãi đến ngày hôm nay, hắn vẫn thích Lý Ngọc, và rồi suốt cả đời mình, hắn cũng sẽ không thích ai một cách vẹn nguyên và bạo dạn như thích Lý Ngọc được. Mỗi một ngày không thể có Lý Ngọc, đều là những chuỗi ngày cười nhạo sự thất bại và nỗi bất kham của hắn. Hắn không thể tha thứ cho sự ngu xuẩn của mình, không thể tha thứ cho thứ cảm xúc khát vọng đối với Lý Ngọc của mình, cho nên hắn càng không thể tha thứ cho Lý Ngọc.

Có lẽ đối với hắn thì hôm nay cũng là một sự cứu rỗi. Hắn “bị ép” phải chấp nhận người đó lần nữa – Đó là nỗi khát vọng mà tự đáy lòng hắn ngại mở lời, không thể nói ra.